Vì sao Bùi Duật Thành lại xuất hiện ở đây?
Lại còn ngồi ở trên khán đài VIP?!
Toàn bộ đại não Lâm Yên đều trong trạng thái đứng máy...
Càng chết chính là, Bùi Duật Thành tựa hồ cũng thấy cô, ánh mắt đang nhìn về phía phương hướng của cô.
Thân thể Lâm Yên cứng ngắc đứng tại chỗ, lúc này, Bùi Vũ Đường chầm chậm chạy tới phía cô.
Vừa nhìn thấy Bùi Vũ Đường, Lâm Yên vội vàng đem kéo cậu ta qua, nhỏ giọng truy hỏi, "Anh của cậu làm sao biết tới nơi này? Cậu nói cho anh cậu chuyện tôi tranh tài?"
Bùi Vũ Đường mang vẻ mặt cầu xin, "Làm sao có thể! Miệng em hết sức kín có được hay không! Em cũng không biết anh của em làm sao mà biết được, anh ấy đột nhiên xuất hiện, em cũng mộng bức!"
"Cậu sao lại không nói sớm cho tôi biết?"
"Lúc ấy chị đã sắp so tài, em sợ ảnh hưởng đến chị phát huy lúc tranh tài!"
"Ảnh hưởng cái rắm!"
Loại tranh tài cấp bậc này, có chuyện gì có thể ảnh hưởng đến phát huy?
Chỉ là...
Lâm Yên nhìn thoáng qua phía Bùi Duật Thành, yếu ớt một ngụm nước bọt.
Giống như cũng không nhất định...
Làm không tốt thật sự sẽ ảnh hưởng...
"Chị dâu, hiện tại chị vẫn là ngẫm lại phải làm gì đi! Hai ngươi thật vất vả hợp lại, cũng đừng lại náo chia tay, em thật sự không chịu nổi đả kích này..." Mặt mũi Bùi Vũ Đường tràn đầy tuyệt vọng mở miệng.
Lâm Yên nghe vậy, sắc mặt hơi đen, cô và Bùi Duật Thành chia tay, cũng không phải cậu ta chia tay, cậu ta tiếp nhận cái đả kích gì?
Lâm Yên đau đầu nói, "Lại nói, anh của cậu thật sự chán ghét đua xe như vậy sao?"
Bùi Vũ Đường lầu bầu mở miệng nói, "Anh của em cũng là bởi vì chuyện xe đua, mới đuổi em ra khỏi nhà, mỗi lần em chỉ cần nhắc đến hai chữ đua xe, không, coi như là em lái xe tốc độ hơi nhanh một chút, anh của em cũng sẽ tức giận, chị cảm thấy thế nào?"
Lâm Yên ngẩn ngơ: "Đây chẳng phải là xong sao..."
Bùi Vũ Đường: "En cũng cảm thấy thế..."
Lâm Yên: "..."
Hết cách rồi, cuối cùng, Lâm Yên chỉ có thể kiên trì đi đến phía Bùi Duật Thành.
Nam nhân hôm nay mặc một thân trang phục bình thường, rõ ràng là trang phục hết sức tùy ý, nhưng vẫn soái như cũ khiến cho hươu con trong lòng người ta chạy loạn.
"Tranh tài kết thúc rồi?" Bùi Duật Thành nhìn về phía nữ hài, mở miệng nói.
Nhìn biểu lộ trên mặt nam nhân, tựa hồ không nhìn ra dấu vết tức giận.
Bất quá, cảm xúc ban đầu của Bùi Duật Thành rất khó phỏng đoán, cho nên Lâm Yên cũng đoán không được hiện tại hắn là thái độ gì.
Lâm Yên nghe vậy, cẩn thận từng li từng tí gật gật đầu, "Khục, đúng thế... Kết thúc..."
Bùi Duật Thành: "Cùng nhau ăn cơm?"
Lâm Yên làm sao có thể không đáp ứng, vội vàng liên tục gật đầu, "Được... Được..."
Lâm Yên nói xong, nhịn không được mở miệng hỏi thăm, "Cái kia, Bùi tiên sinh, tôi vừa mới tranh tài... Ngài xem rồi?"
Bùi Duật Thành gật đầu, "Đã xem."
Trong lòng Lâm Yên yên lặng rơi lệ, đây chẳng phải là bắt gian trước mặt mọi người sao?
"Cái này... Cái kia... Nói thế nào mới tốt đây... Thực ra..."
Hay là liền nói cô căn bản không biết đua xe, mà lại cũng không thích đua xe, hoàn toàn là vì đội xe của ông ngoại, bất đắc dĩ, thắng cũng là mèo mù đụng vào chuột chết...?
Lâm Yên đang vắt hết óc nghĩ giải thích thế nào, bàn tay rộng lớn của Bùi Duật Thành đột nhiên vuốt vuốt tóc của cô, dùng thanh âm từ tính mà khàn khàn mở miệng nói: "Thắng tranh tài, muốn ban thưởng cái gì?"
"A...?" Lâm Yên sững sờ, ngốc ở nơi đó, không kịp phản ứng.
Bùi Duật Thành không chỉ không tức giận, còn muốn ban thưởng cho cô?
Bùi Vũ Đường trên tay lái phụ, dựng thẳng lỗ tai: "...!"
"Không có gì mong muốn sao?" Ánh mắt sâu lắng cùa Bùi Duật Thành lẳng lặng mà nhìn cô, dừng một chút, tiếp tục mở miệng, "Muốn cái gì cũng có thể."
Dung túng cùng cưng chiều trong mắt nam nhân, giống như nước biển ấm áp bao vây lấy cô, quả thực đủ để bao phủ cô...