Đây quả thực là hiện trường cực kỳ xanh (ý chỉ cắm sừng)?.
Từ khi trong thân thể bắt đầu xuất hiện ý thức thứ hai, nhân sinh của cô phảng phất liền mở ra hình thức khó khăn.
Lâm Yên đã không dám nhìn vào con mắt của Bùi Duật Thành, dùng quan niệm của Bùi Duật Thành, chỉ sợ không thể nào hiểu được loại tồn tại như idol này, huống chi trước đó cô lại nhiều lần nói yêu hắn đến chết đi sống lại, không thể chứa thêm những người khác, lại cất giấu ảnh chụp nam nhân khác, nam nhân này lại còn là em trai của hắn, Lâm Yên cũng cảm thấy chính mình rất cặn bã.
Cô thật sự oan!
Thế nhưng cũng hết cách rồi, tên nhân cách ngu xuẩn kia chọc phải nợ đào hoa, cô cũng chỉ có thể ôm lấy.
Lâm Yên nhanh chóng cúi người, cuốn tấm áp phích của Bùi Nam Nhứ kia lại, cất kỹ, sau đó mặt mũi tràn đầy thản nhiên mở miệng nói, "Aizzz, cũng là Tam thiếu, hôm nay đi xem cậu ta thi đấu, nhất định phải kín đáo đưa cho tôi, tôi không muốn cũng không được, cuối cùng, tôi nghĩ nghĩ, vẫn là nhận, dù sao tôi chính là chị dâu, ủng hộ sự nghiệp của Nhị thiếu một chút, đó cũng là việc tôi phải làm "
Lâm Yên còn chưa dứt lời, bên hông đột nhiên xiết chặt, thân thể đột nhiên bị đưa vào một cái ôm ấp ấm áp, dọa đến áp phích trong tay cô lập tức lại rớt trên mặt đất.
Ngay sau đó, chính là một nụ hôn cực kỳ nhẹ nhàng rơi xuống.
Không giống như lông vũ ôn nhu khi lần đầu tiên trong lúc vô tình đụng chạm vào trán của cô, không giống đùa giỡn hôn môi ngọt ngào trong lần cô giả vờ tụt huyết áp kia, cũng khác biệt với nụ hôn cáo biệt đêm đó khi đưa cô đến dưới lầu.
Lần này, động tác Bùi Duật Thành mặc dù cũng ôn nhu như trong dĩ vãng, thậm chí được có thể nói là cẩn thận từng li từng tí, thế nhưng không biết vì cái gì, lần này, Lâm Yên lại từ bên trong nụ hôn này cảm thấy một loại thô bạo cùng sợ hãi đi sâu vào linh hồn.
Giống như là một tấm lưới ôn nhu lớn bao trùm xuống, lúc đầu cũng không có uy hiếp gì, thậm chí khiến người ta hãm sâu trong đó, thế nhưng dần dần, cái lưới kia lại càng thu càng chặt.
Tại sao có thể như vậy?.
Rõ ràng là ôn nhu như vậy, một người thân sĩ như vậy, cô vì sao lại đột nhiên sẽ sợ hãi như vậy.
Đúng lúc này, trong đầu Lâm Yên đột nhiên truyền đến một hồi đau đớn cực kỳ bén nhọn.
Bùi Duật Thành cũng không có ngừng lại bao lâu, rất nhanh vừa chạm vào liền rời.
Cùng lúc đó, tất cả hoảng hốt cùng đau đớn đột ngột trong đầu vừa rồi cũng đều biến mất không thấy, giống như vừa rồi hết thảy đều là ảo giác của cô.
Lâm Yên lấy lại tinh thần, vô ý thức sờ lên miệng của mình, "Tại sao lại ".
Bùi Duật Thành cúi người, tự mình giúp cô cầm chắc áp phích, bỏ vào bên trong túi vải dầy, sau đó đưa vào trong tay nữ hài, lập tức, dưới ánh mắt choáng váng của nữ hài, duỗi ngón tay thon dài, đè trên môi nữ hài, dùng thanh âm khàn khàn mở miệng nói: "Đây là cảm ơn."
Hai gò má Lâm Yên lập tức nóng lên.
Cảm ơn cô duy trì đối với Bùi Nam Nhứ?
Vì sao nam nhân này luôn luôn không ra bài theo sáo lộ?
Lâm Yên còn có thể làm sao.
Cô chỉ có thể hơi mở miệng cười nói: "Không cần khách khí không cần khách khí, là tôi phải làm."
Mặc kệ như thế nào, ải khó này cuối cùng cũng qua.
Bùi Duật Thành đưa Lâm Yên tới cửa, dường như là phát giác nữ hài ở trước mặt mình sẽ khá khẩn trương, thậm chí hết sức không muốn chính hắn đưa cô, nên an bài một người tài xế đưa cô trở về.
Lâm Yên khoát tay một cái nói đừng: "Cái kia, tôi liền đi về trước, Bùi tiên sinh ngủ ngon."
Bùi Duật Thành: "Ngủ ngon ".
Trong bóng đêm, Lâm Yên ngồi xe chậm rãi rời đi, từng chút một biến mất ở trong bóng tối.
Một mực đến khi không thấy chiếc xe kia nữa, Bùi Duật Thành châm một điếu thuốc, đứng ở trong gió đêm một lát.
Hút xong một điếu thuốc, Bùi Duật Thành xoay người, quay vào biệt thự.