Tưởng Tư Phi như đại tỷ tỷ tri kỷ an ủi Vệ Từ Phong, "Từ Phong, đừng nóng giận, vì loại chuyện này bị chọc tức thân thể không đáng."
"Đúng vậy! Anh Phong nếu là bị chọc tức đến thân thể, chị Thư Nhã cũng sẽ khổ sở!" Hạ San San vội vàng phụ họa, đồng thời nắm chặt cơ hội tự giới thiệu, "Đúng rồi, Phong... Anh Phong, em là Hạ San San, em họ của chị Thư Nhã!"
Vệ Từ Phong thấy hai người Tưởng Tư Phi cùng Hạ San San, chẳng qua là nâng khẽ mí mắt, cũng không có ý tứ muốn phản ứng hai người, rõ ràng hôm nay tâm tình không được tốt.
Hạ San San thấy thế, vẻ mặt hơi có chút thất vọng, bất quá, rất nhanh lại khôi phục tinh thần, hiện tại cô ta đã có cơ hội đóng phim cùng Vệ Từ Phong!
Tưởng Tư Phi biết Vệ Từ Phong trước sau như một chính là cái tính tình này, cũng không để ý.
Ả ta xoay người, nhìn lại về phía Phùng An Hoa, ngữ khí nghiêm túc mở miệng, "Nhà sản xuất Phùng, sự tình hiện tại ông cũng đã thấy, vốn là chúng ta nên có một bộ phim thật tốt, từ đạo diễn đến casting, toàn bộ thành viên tổ chức đều là hàng đầu, lại vẫn cứ như vậy mà thêm một con chuột tiến vào, đây không phải muốn làm người ta buồn nôn sao?
Cũng khó trách Từ Phong sẽ tức thành dạng này! Chuyện này dù như thế nào, ông cũng nhất định phải cho chúng tôu một câu trả lời, cũng phải cho fan truyện chữ cùng những người mê điện ảnh một câu trả lời!"
Hạ San San ở một bên lập tức hợp thời lộ ra biểu lộ ủy khuất lại phẫn nộ, mở miệng nói, "Lúc trước tôi cũng thử vai Lâm Phiên Nhược này, tất cả mọi người nói tôi diễn tốt, thế nhưng đạo diễn Khương không có tuyển tôi!
Được, tôi đây tin tưởng trình độ chuyên nghiệp của đạo diễn Khương, chỉ trách kỹ thuật diễn xuất của tôi còn chưa đủ tốt, nhưng là bây giờ, các ông lại nói cho tôi biết, cuối cùng chọn cái loại người như Lâm Yên này tới diễn Lâm Phiên Nhược, đây là ý gì? Chẳng lẽ là cảm thấy tôi ngay cả Lâm Yên cũng không bằng sao? Tôi dù sao cũng là học viên của học viện truyền hình điện ảnh đế đô, xuất thân chính quy?"
Bây giờ nhìn ở trên mặt mũi của Vệ Từ Phong, lại sắp xếp cho cô ta một vai nữ phụ.
Phần diễn của vai nữ phụ này mặc dù cũng cũng tạm được, nhưng làm sao có thể so với vai kia của Lâm Yên được.
Vai kia của Lâm Yên, không chỉ có rất nhiều fan truyện chữ, lại còn là diễn tình lữ với Vệ Từ Phong.
Chỉ riêng việc diễn tình lữ với Vệ Từ Phong này, chính là ước mơ mà bao nhiêu nữ diễn viên tha thiết.
Trước đó cô ta đã sớm lấy được tin tức nội bộ từ chị họ Thư Nhã, nói là Vệ Từ Phong đảm nhận một vai nam phụ khách mời bên trong phim.
Vốn là cô ta hướng về phía vai Lâm Phiên Nhược này mà tới, muốn mượn danh tiếng xuất đạo của Vệ Từ Phong, sau đó nhất cử thành danh.
Ai biết, cuối cùng vai này vậy mà rơi xuống trong tay tên phế vật Lâm Yên kia, cô ta sao có thể không giận.
Vốn là, trong lòng Hạ San San cho dù có bất mãn, nhưng cũng không dám ở trước mặt dạng đạo diễn lớn như Khương Nhất Minh này phàn nàn, dù sao cũng có quỷ xui xẻo Chu Phong kia đột nhiên xuống đài.
Thế nhưng, bây giờ thì khác.
Có Vệ Từ Phong ra mặt xung phong, còn có vị Ảnh Hậu Tưởng Tư Phi này làm chỗ dựa, cô ta hoàn toàn có thể ở phía sau đổ thêm dầu vào lửa!
Đến lúc đó, vị trí nữ bốn này không còn, cô ta vừa vặn có thể leo lên.
Nghe thấy Hạ San San lần này dõng dạc khoe khoang, Khương Nhất Minh rốt cục vẫn là không thể nhịn được nữa, nhìn về phía Vệ Từ Phong mở miệng nói: "Lúc ấy là tôu tự mình thử vai, Hạ San San tiểu thư xác thực không quá thích hợp với vai Lâm Phiên Nhược, nếu như lúc đó cậu thấy biểu hiện của cô ta, chắc hẳn cũng tuyệt đối sẽ không hài lòng."
Không đợi Hạ San San mở miệng, Vệ Từ Phong nguy hiểm nhấc khóe môi, "Ồ? Cho nên, đạo diễn Khương nhìn tôi hiện tại giống như là dáng vẻ hài lòng?"
Khương Nhất Minh ho nhẹ một tiếng, "Thực ra, kỹ thuật diễn xuất của Lâm Yên như thế nào, cậu tự mình đi thử một chút thì biết!"
Vệ Từ Phong: "Đạo diễn Khương đây ý là nói, đống phân này còn không tệ, tôi ăn trước xem sao?"
Khương Nhất Minh: "..."