Sau khi chuyển sang lớpban Xã hội, cũng đúng là lúc bắt đầu kỳ thi đua ở trường tôi.
Cứ mỗi lần nghĩ đến câunói của cô Lý Anh: “Sau này cô sẽ chẳng làm nên trò trống gì”, tôi lại cảm thấymình như vừa ăn một đống rau chân vịt, lập tức trở nên khoẻ mạnh như thuỷ thủPopeye.
Điểm kiểm tra các môn củatôi đều đứng đầu lớp. Thành tích học tập tốt làm cho tâm trạng của tôi cũngphấn chấn hẳn lên. Tình cảm với Hứa Lật Dương tiếp tục phát triển ổn định. Mốiquan hệ với những người bạn mới cũng vô cùng êm đẹp. Mọi thứ của tôi thời giannày đều rất tốt.
Chỉ có điều, mỗi lầntrông thấy cô Lý Anh ở dưới sân trường là tôi liền vòng sang đi đường khác. Mỗilần gặp phải đứa con trai bị thiểu năng của cô ta ở trước cửa tiệm tạp hoátrong trường, tôi lập tức từ thiên thần biến thành quỷ dữ, rủa thầm trong bụng:“Đúng là quả báo mà, sinh ra đứa con như thế, đúng là đáng đời.”
Đứa trẻ thiểu năng đó,mới chỉ tám, chín tuổi, đi lại xiêu vẹo, nước miếng suốt ngày chảy ròng ròng,cổ buộc một chiếc khăn quàng, ngày ngày đứng bên cạnh sân bóng rổ, đờ đẫn. Nóthường xuyên bị những đứa trẻ bằng tuổi hoặc lớn hơn một chút, bóp má hoặc đẩyngã chỏng gọng trên sân. Trông rất đáng thương.
Nhưng dù nó có đángthương đến mấy thì cũng không làm cho tôi cảm thấy thương hại hoặc là có thểtha thứ được cho cô Lý Anh.
Một người đã hại tôi thìngười đó sẽ không bao giờ được tha thứ. Cho dù là người đó có rất nhiều chuyệnbất hạnh, rất nhiều chuyện cần sự đồng cảm của tôi thì tất cả đều là những hậuquả mà họ phải lãnh chịu, là họ tự tìm đến. Tất cả đều là quả báo, đều khôngthể làm tôi cảm thấy thương xót.
Sự lương thiện của tôichỉ dành cho những người chưa bao giờ gây tội lỗi gì với tôi. Nhưng trừ mẹ tôira vì và là người thân duy nhất của tôi.
Trong từ điển của tôikhông tồn tại hai chữ tha thứ, nếu như có thể quên đi được thì đó là sự tha thứlớn nhất.
Có một lần vào giờ truybài buổi sáng, tôi đến muộn. Từ cổng trường tôi phi thẳng lên lớp học, đi quasân bóng rổ. Tôi nhìn thấy thằng con cô Lý Anh đang đứng đó. Thằng bé đang cầmmột cái cốc bằng sứ, đứng dưới bảng rổ, đờ đẫn nhìn tôi.
Tôi nhìn xung quanh sânbóng, rồi nhìn lên dãy lớp học. Không có ai. Vì giờ truy bài của chúng tôi bắtđầu từ 6h30 nên tiệm tạp hoá vẫn còn chưa mở cửa.
Đúng ra tôi đã chạy quachỗ thằng bé đang đứng nhưng lúc tôi phát hiện ra chẳng có ai ở xung quanh, tôiđã quay trở lại. Tôi nói với nó: “Lại đây!”
Nó vẫn đưa đôi mắt đờ dạilên nhìn tôi chằm chằm.
Tôi học theo cách cô LýAnh lúc đầu đã quát tôi, ác độc nói: “Nhìn cái gì mà nhìn! Còn nhìn tao móc mắtmày ra cho chó nó ăn.”
Nhưng hình như thằng bénày không hiểu tôi đang nói gì, vẫn cứ đứng đờ ra đó nhìn tôi.
Tôi tiến lại gần, giậtlấy chiếc cốc của nó, ở bên trong là một thứ nước màu trắng, hình như là sữatươi, có điều sữa đã nguội mất rồi. Thắng bé thấy tôi giật chiếc cốc, khôngkhóc cũng chẳng đòi, vẫn đứng đờ ra đó nhìn tôi.
Đáng nhẽ tôi chỉ định saukhi giật cốc của thằng bé sẽ đổ hết chỗ sữa đó để nó không có sữa uống mà thôi.Thế nhưng thằng bé này rất giống mẹ nó. Cho dù ánh mắt nó mới vô tội làm sao,trôngnó mới ngây ngô làm sao, cũng không bù đắp cho việc nó sinh ra quá giốngmẹ nó, và cũng không bù đắp nổi việc mẹ nó đã huỷ diệt sự tôn trọng của một đứacon gái mười sáu tuổi như tôi đối với mẹ.
Tôi gần như không hề suynghĩ gì, lấy tay banh chiếc khăn và cổ áo của thằng bé ra, sau đó đổ hết cả cốcsữa vào bên trong cái cổ áo đó.
Làm xong việc đó, tôi đặtchiếc cốc lại vào tay nó, co chân chạy. Lúc chạy lên tầng, ngoái đầu nhìn lạitôi thấy thằng bé vẫn đờ đẫn đứng đó, tay vẫn cầm chiếc cốc, không khóc lóc gìcả.
Tôi thầm nghĩ bụng: đúnglà đồ thiểu năng. Một lúc nữa sữa nó lạnh ngắt, ngấm vào người, mày chắc chắnsẽ bị cảm lạnh. Lúc đó thì mày sẽ khóc cho mà xem.