Từ trong lòng anh cô ngẩng đầu lên nhìn sâu vào mắt người kia, dưới ánh lửa lập lòe hơi ấm bao phủ khắp mọi nơi trên cơ thể cô.
“ Để tôi đoán thử xem em đang nghĩ gì nhé.”
Trần Dạ lười nhác từ trong lòng anh phát ra một tiếng ừm.
“ Chắc hẳn bây giờ em đang rất cảm động và nghĩ rằng tôi rất tuyệt đúng không?”
“ Đúng vậy!”
Anh có vẻ hơi ngạc nhiên về sự thành thực của cô.
“ Vậy … em có thể yêu tôi được không?”
“ Có thể tôi sẽ suy nghĩ …”
“ Còn phải suy nghĩ nữa sao? Tiêu chuẩn của em cũng thật là cao đó.”
Anh siết nhẹ cô trong lòng ra vẻ sẽ trừng phạt vì câu nói vừa rồi của cô.
“ À… ừm … hứ … Thưa tướng quân có vẻ như tôi xuất hiện không đúng lúc thì phải?”. Lâm đứng phía sau hai người họ, anh chàng có vẻ hơi bối rối.
Trần Dạ vội tách ra khỏi lòng Rose, cô ngượng ngập, hai người họ trở nên mờ ám tự bao giờ vậy chứ! Thật là ngượng quá đi mất.
Tâm trạng của Rose lúc này rất thoải mái, anh vui vẻ vỗ vai Lâm vài cái dường như không có ý định sẽ trách tội anh ta. Quân lính từ phía trên miệng hố ra hiệu cho bọn họ có thể tiến lên, một tốp lính đang dần xuống miệng hố bọn họ mang theo cả một cái cáng nằm được căng hai bên đầu dây, cấu trúc như ròng rọc.
Trần Dạ nằm lên đó, chỉ cần thắt nút an toàn là có thể từ từ được nâng lên ra khỏi hố.
Những người phía dưới thì chỉ cần đu dây thừng được thả xuống, có vẻ như bọn họ ra ngoài cũng rất dễ dàng.
***
“ Con không thể đi được sao?”
“ Không thể!”
“ Cha … người không thể như thế được.”
Khiết Lan bộ dáng nũng nịu cố ý lấy lòng cha mình, nhưng ông có vẻ rất cứng rắn chưa có ý định sẽ thuận theo ý của cô.
“ Con gái à không phải là cha muốn làm khó gì con nhưng dễ dãi quá người khác lại đâm ra khinh nhờn.”
“ Cha à người quá lo xa rồi, con biết nên như thế nào cho phải đạo mà. Cha người không tin tưởng đức hạnh của con gái người sao?”
Thủ lĩnh Manshi nhướn mài thở dài, cả cuộc đời của ông chỉ có duy nhất mỗi cô là con gái, thân là người làm cha sao có thể thờ ơ không lo đến hạnh phúc cả đời của con gái mình. Có điều con gái ông chọn ai không chọn lại chọn trúng tên thuộc hạ của tướng lĩnh trong quân doanh, đã vậy còn si mê đến không có thuốc chữa.
Ông là người dụng binh có nguyên tắc của người dùng binh một khi đã dùng đến ai thì sẽ không nghi, một khi đã nghi thì sẽ không bao giờ dùng. Nhưng hiện tại thời thế đã đổi, con người ông cũng không thể cố chấp mãi một nguyên tắc bất định nào đó được. Nỗi lòng của kẻ mưu cao sao ông không nhìn thấu chỉ là chưa thể ra tay diệt trừ được mà thôi.
“ Anh trai con hai ngày nữa sẽ từ tiền tuyến trở về lúc đó e là trong quân sẽ có binh biến ta không yên tâm khi con cứ lông nhông bên ngoài. Con hiểu ý cha chứ Khiết Lan!?”
Cô đang định nói tiếp lời cha nhưng đúng lúc lại có quân lính tới cấp báo tin khẩn, nên ông cố ý xua tay đuổi cô ra ngoài.
“ Chẹp”
Được rồi coi như tạm thời hôm nay cô sẽ làm một thiếu nữ ngoan ngoãn. Cả ngày chỉ biết may vá rồi lại chăm một đàn gia súc đợi chúng cho ra thật nhiều sữa cô nhất định sẽ làm món bánh kem mà anh yêu thích.
Cô đi dọc hành lang tốc độ chậm rãi dù sao cũng chẳng cần vội vốn dĩ cũng không có việc gì cho cô làm. Kẻ hầu trong quân doanh khá đông bọn họ đa phần là nữ nô lệ chiến tranh, cô không bao giờ nói chuyện với bọn họ thậm chí cô còn thấy chán ghét.
Ông trời quả thật rất công bằng không bao giờ cho ai tự mãn được quá lâu. Chẳng hạn như cô chính là một minh chứng rõ ràng nhất, có ai ngờ rằng một thiên kim đại tiểu thư ngày ngày được người khác cung phụng như cô lại phải lòng một người con trai xuất thân bần hàn, thấp kém cơ chứ.
Dù cô biết phía trước là ngõ cụt nhưng vẫn cố bướng bĩnh đâm đầu vào, cô không tin không thể tìm được lối thoát.
Thoáng một chút về phía trước, có một tốp ngươi đang dần tiến gần cô, bất giác cả người Khiết Lan căng thẳng cô xoay lưng nhìn ra hướng khác tránh chạm mặt bọn chúng. Cô không muốn gây rắc rối vào lúc này cách tốt nhất chuồn vẫn là thượng sách.
“ Chà … chà đây không phải là Khiết Lan tiểu thư đó sao?”
Cô giả lơ không hiệu quả đành xoay mặt lại, nghênh mặt lên đáp:
“ Thì sao?”
Hắn ta thấy cô có vẻ khó chịu, cũng không giả lả cợt nhả nữa bộ dáng nghiêm túc hơn nhưng ánh mắt vẫn nhìn cô chằm chặp:
“ Lâu lắm không thấy tiểu thư ghé qua Mastasha ta rất lo cho cô.”
Khiết Lan liếc hắn, đáp:
“ Cũng chẳng thiếu thứ gì nên ta không sang Mastasha.”
Hắn có vẻ trầm ngâm, sờ tay lên cằm ánh mắt vẫn nhìn cô không rời.
“ Thì ra không thiếu nên thấy tiểu thư xinh đẹp hơn hẳn!”
Cô bực bội cáu ghắt:
“ Này ăn nói cho cẩn thận.”
Hắn ta cười cười:
“ Nhan sắc rung động lòng người như tiểu thư sao lại cam lòng về làm vợ cho một thằng thuộc hạ của Rose chứ, hửm!”
“ Cút, ngươi nghỉ ở đây là Mastasha hay sao hả? Ăn nói ngông cuồng coi chừng ta cắt lưỡi ngươi cho chó ăn.”
Hắn ta không giận dữ mà ngược lại còn khá thích thú, lại vỗ tay cho đám thuộc hạ phía sau đi ra cổng trước. Hắn vờn quanh cô hai ba lượt sau đó nhếch môi lên đi thẳng chẳng có chút ý nghĩ tốt lành nào.
“ Cũng chỉ là loại tạp chủng tưởng bản thân thật sự ghê gớm.”
Cô nắm chặt hai nắm tay, nghiến răng ken két, được lắm bà đã nhịn ngươi mà ngươi lại không biết phải trái xem cô như kẻ điếc.
Nhấc chân phi cả người từ phía sau đạp thẳng vào lưng hắn, hắn ta không kịp đề phòng liền ngã chới với sấp mặt xuống sàn. Cô còn chưa hả dạ đá thêm vài cước vào mông hắn làm hắn ta hét toáng lên.
“ Mẹ kiếp mày chưa nếm mùi lợi hại của bà đây là chưa biết sợ phải không! ”
Hắn ta cũng chẳng vừa liền rà tay xuống định móc khẩu súng ra, nhưng chưa kịp đã bị cô đá văng cáng súng ra xa. Lại tung thêm vài cước khiến hắn vừa bò vừa lết mà chạy ra ngoài cổng chính.
“ Khốn …”
Cô tính rượt theo hắn nhưng phía sau đã nghe thấy tiếng gầm giận dữ.
“ Khiết Lan.”
Thủ lĩnh Manshi từ phía sau vội cùng đám tùy tùng chạy đến, vẻ mặt lạnh lùng.
“ Con lại đang gây rắc rối gì đấy?”
Cô cắn cắn môi dưới:
“ Cha …con...”
***
Trần Dạ cũng coi như phúc lớn mạng lớn, trải qua bao nhiêu việc vẫn có thể bình an vô sự mà ngồi hớp từng hớp cháo nóng vừa thổi vừa ăn vẻ mặt lại thỏa mãn vô cùng. Người ta nói thực sắc tính dã kém có sai, cô càng nghĩ càng thấy đúng nếu không phải cô bị bỏ đói tới mụ mị sao có thể cùng ai kia bày ra một màn đầy mờ ám.
Bây giờ chỉ cần cô bứơc chân ra khỏi cửa phòng sẽ có hàng loạt những ánh mắt kì dị luôn nhìn cô chăm chú, dò xét từng hành động của cô.
Tình hình của cô hiện tại chẳng khác nào một bước thành tiên, nào là được kẻ hầu người hạ cung phụng đầy đủ không thiếu thốn thứ gì. Mấy ngày nay vì chân còn đau nên không thể đi lại, cả ngày chỉ còn cách nằm trên giường khiến cho tinh thần cô có chút rệu rã.
Cũng từ hôm trở về quân trại tới nay cô vẫn chưa thấy bóng dáng người kia, có vẻ như anh ta đã lặn mất tăm hơi, cô cũng có vài lần tính hỏi người hầu nhưng lại không biết mở miệng ra hỏi như thế nào cho phải.
Cảm giác của cô rất lạ, Trần Dạ nghĩ cô sắp điên lên rồi chẳng phải cô luôn muốn thoát khỏi đây hay sao, nhưng lại vẫn có cảm giác luyến tiếc không nỡ dù cho nó có hơi mơ hồ.