Bỉ Ngạn hoa, hoa nở không thấy lá
Ta cùng chàng, một kiếp chẳng nên duyên.
Minh Vương thở dài nhìn Hoa Nguyệt, đây là lần thứ ba hắn gặp nàng ở đại điện này, không cần nàng mở miệng, hắn cũng biết nàng lại muốn xin dừng chân ở Nại Hà trăm năm, cũng vì chờ một người trong lòng, chỉ là ngay cả hắn cũng biết, người mà nàng chờ, vốn ngoài vòng sinh tử, chẳng hiểu sao, nàng lại vẫn cố chấp như vậy.
"Một kiếp hóa bướm kia, Hoa Tiên Tử vẫn chưa thấu hay sao?"
Bóng dáng mảnh mai giữa đại điện hơi lay động, Hoa Nguyệt thấp giọng cười giễu:
"Hoa Nguyệt đã sớm không còn là tiên tử, Minh Vương điện hạ xin đừng gọi như thế."
Minh Vương thở dài, một chữ tình này, đúng là có thể khiến bất kỳ ai trở nên mù quáng.
"Hắn không phải người, sẽ không rơi vào vòng sinh tử, nàng ở nơi này chờ trăm năm, ngàn năm thì cũng thế thôi."
Hoa Nguyệt dĩ nhiên đã biết Từ Thanh không phải phàm nhân, không vào vòng luân hồi, nhưng trong tâm nàng vẫn hy vọng có thể gặp được y. Y bây giờ đã biết nàng đang ở nơi này chờ y, nếu như y thật sự đặt tình cảm lên người nàng, y nhất định sẽ đến.
Minh Vương ở nơi này không chỉ ngày một ngày hai, gặp qua vô số loại người, hắn liếc một cái cũng có thể nhìn thấu suy nghĩ của Hoa Nguyệt, chỉ là trong thâm tâm hắn lại không muốn để nàng tiếp tục uổng phí sức lực. Nàng có thể vì một chữ yêu mà không tiếc từ bỏ hết thảy, trở thành một người phàm lẩn quẩn trong vòng sinh lão bệnh tử, nhưng không có nghĩa là người kia cũng vậy.
Y thân là Vương của Ma tộc, chuyện rời đi là không có khả năng, cho dù qua hết nhiệm kỳ Ma Vương, truyền lại Vương vị cho kẻ khác thì tuổi thọ của y vẫn xem như có thể sánh với thiên địa, nếu như không có chuyện ngoài ý muốn thì y cũng xem như bất diệt, chuyện y xuất hiện ở đây là không thể, nếu có, thì chỉ có thể y cũng như Hoa Nguyệt, tự đoạn ma đan của mình, từ bỏ hết thảy mà trở thành phàm nhân. Nhưng đường đường là người đứng đầu Ma tộc, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, sánh ngang với Thiên Đế, y sẽ dễ dàng vì một nữ tử mà buông bỏ tất cả sao?
Việc làm của Hoa Nguyệt bây giờ rõ ràng là đang đánh cược, một ván cược mà người trong thiên hạ đều có thể biết trước kết quả. Chỉ là tâm của nàng lại không buông được, cho dù một kiếp hóa bướm kia, nàng đã tự mình chứng kiến tất cả, cũng hiểu ra tất cả.
"Hà tất... phải tự làm mình đau?" Minh Vương thấp giọng thì thầm, tuy rằng đã cố đè thấp âm thanh, nhưng cả câu đều rơi vào tai Hoa Nguyệt không sót một chữ nào.
Đợi khi bóng dáng Minh Vương tiêu thất khỏi đại điện, Hoa Nguyệt mới lặng lẽ tự mình cười giễu, nàng xoay người, hướng về phía cầu Nại Hà. Minh Vương không phải là nàng, sẽ không hiểu được chuyện buông bỏ một người đã sớm khảm sâu vào tâm mình là khó khăn đến nhường nào.
Hoa Nguyệt đứng trên cầu Nại Hà, nhìn dòng Vong Xuyên không thấy đáy, chỉ cần nàng nhảy xuống, mọi chuyện sẽ kết thúc, linh hồn được tẩy rửa, cho dù có cơ hội chuyển sinh cũng sẽ không nhớ lại, không như canh Mạnh Bà, một hồi chuyển thế, sẽ nhớ lại chuyện xưa.
Nhưng nàng lại làm không được. Nàng luyến tiếc, luyến tiếc nam tử nho nhã dịu dàng kia. Y sẽ vì nàng làm tất cả, đúng không?
Bóng dáng bạch y khẽ lay động, Hoa Nguyệt không khỏi cười khổ, ngay cả bản thân nàng cũng bắt đầu dao động rồi. Y... thật sự có thể làm tất cả vì nàng sao?
Hoa Nguyệt chợt nhớ đến hình ảnh y ngồi bên cạnh ngôi mộ bằng đá đặt trong hoa viên của mình ở Ma tộc, lại nhớ đến những lời y thì thầm bên mộ, trong lòng của nàng lại càng thêm chua xót, người đang yên nghỉ nơi đó là nương tử của y, là người quan trọng nhất trong lòng y, người mà từ rất lâu về trước đã cùng y ước hẹn một đời...
Vậy còn nàng, nàng là gì? Có lẽ mấy trăm năm trước, nàng không nên tùy tiện nói ra lời đó, để rồi tự mình buộc mình vào một sợi chỉ đỏ vốn chẳng thuộc về mình. Minh Vương nói không sai, nàng chính là đang tự làm mình đau.
Hoa Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên mảnh không gian đen kịt phía trên, ảm đạm cười, nếu như nàng mất là đoạn ký ức đêm đó bên bia mộ thì tốt biết bao, chua xót trong lòng cũng sẽ vơi bớt rất nhiều.
Thời gian trăm năm thoáng chốc lại trôi qua, Minh Vương từ hư không trống rỗng mà xuất hiện trên cầu Nại Hà. Hắn nhìn Hoa Nguyệt, lại lần nữa không nhịn được mà thở dài.
"Trăm năm đã hết."
Hoa Nguyệt hồi lâu sau mới phản ứng, nàng xoay người, đôi mắt vô hồn nhìn Minh Vương:
"Nhanh như vậy?"
Minh Vương mím môi, chờ đợi đối với một người mà nói thì vô cùng đau khổ, một khắc chờ đợi cũng tựa như ba thu, chỉ là đối với Hoa Nguyệt, cái mà nàng chờ, là một ánh sáng nhỏ giữa bóng đen mù mịt, là một sự níu kéo trong vô vọng, vì là vô vọng nhưng vẫn hy vọng, nên dù thời gian có là trăm năm thì nàng vẫn cứ cảm thấy không đủ.
"Tiếp theo, nàng định làm gì?"
"Chuyển thế luân hồi, tiếp tục ở cạnh huynh ấy."
Hoa Nguyệt không chút do dự đã nói ra lời này, nhưng nàng biết, ý nguyện của nàng không phải lúc nào cũng thành sự thật. Mà nàng thì chỉ là trước mặt Minh Vương nói ra ý nguyện đó mà thôi, nhưng trong lòng nàng cũng rõ, chuyện Minh Vương đồng ý để nàng chuyển kiếp đến cạnh Từ Thanh là không thể.
Minh Vương lại bắt đầu cảm thấy lo lắng thay nàng, trăm năm lại trăm năm, đây đã là bao lâu rồi, một kiếp lại một kiếp, nàng vẫn không thể buông bỏ được một người vốn chẳng thuộc về mình.
"Ta thật không rõ, đáng sao?"
Đáng sao? Đây không phải lần đầu tiên nghe câu hỏi này từ miệng người khác. Lúc trước nàng có thể không chút do dự mà trả lời, nhưng bây giờ, trong lòng đã sớm có dao động, tuy rằng không lớn, nhưng lại khiến nàng không cách nào dứt khoát như trước.
Đáng sao? Trăm năm nay, nàng cũng không ngừng tự hỏi bản thân mình. Tất cả những gì nàng làm vì Từ Thanh, đáng sao?
Nàng nghĩ y là người phàm, nàng thân là tiên tử, không có cách nào ở cạnh nhau, vì thế, nàng đoạn tiên duyên, chỉ mong tìm được kiếp sau, nối tiếp duyên với y. Nhưng một khắc hóa bướm trở về, nàng mới rõ, y vốn không phải là kẻ phàm trần lẩn quẩn trong vòng sinh tử, mà là Vương của Ma tộc. Nhưng rồi, nàng lại vui vẻ vì quyết định của mình, tiên phàm cách biệt, tiên ma lại càng không chung đường, quyết định của nàng vẫn không hoàn toàn sai lầm, chỉ là cuối cùng, nàng cũng chỉ có thể hóa thành một cánh bướm mỏng manh đến bên cạnh y, nhìn y vì nương tử của mình mà đau buồn...
Hoa Nguyệt cười giễu, trong lòng dâng lên từng trận đau xót. Rõ ràng, một kiếp ở Trúc Lâm kia, nàng mới là thê tử của y, nhưng hóa ra từ đầu đến cuối, trong tâm y đã sớm có người khác, nàng chẳng qua là thế thân thay cho người nương tử đã không còn trên đời của y.
Hoa Nguyệt không hiểu, nếu như y đã yêu thương nương tử của mình như vậy, lại chỉ xem nàng là thế thân, thì năm xưa cũng không cần đồng ý lấy nàng. Chính vì không hiểu, nên Hoa Nguyệt vẫn còn do dự, trong tiềm thức, nàng vẫn cho rằng y vẫn có chút tình cảm dành cho mình, chỉ cần nàng cố gắng, một chút kia rồi cũng dần dần nhiều thêm.
"Hoa Nguyệt, lần này dù muốn hay không thì nàng cũng phải uống canh Mạnh Bà, theo đúng luật mà bước qua vòng luân hồi, chuyển thế đầu thai theo thiên mệnh, ta không thể tiếp tục giúp nàng nữa."
Hoa Nguyệt nghe Minh Vương nói thế, cũng chỉ gật đầu mỉm cười tỏ ý đã hiểu. Nơi này tuy chịu sự quản hạt của Minh Vương, nhưng chuyện luân hồi chuyển thế đã sớm định trong hư không, hắn có thể vì nàng vi phạm một lần là vì nể tình năm xưa từng có ơn với muội muội hắn, mà cũng vì một lần giúp đó, hắn cũng phải gánh không ít trách phạt. Nếu bây giờ còn tiếp tục cầu xin giúp đỡ, quả thật rất không tốt.
Như vậy thì, cứ thuận theo tự nhiên đi, nàng muốn đánh cược kiếp này cho thiên mệnh, nếu có duyên, nàng cùng y sẽ lại tương phùng, chỉ là kiếp này, không mang theo ký ức tầng tầng, cũng không biết, có thể nhận ra nhau giữa biển người mênh mông hay không.
Nhưng nghĩ đến đây, nàng lại không nhịn được bật cười thành tiếng. Y là vương của Ma tộc, nàng dù có đầu thai, có vào được kiếp người thì cũng không bước được vào lãnh địa của Ma tộc, xem ra một kiếp này, chỉ có thể vô duyên gặp người.
"Sao phải khổ như vậy? Nàng biết rõ, hắn phụ nàng."
Bước chân đang tiến đến cổng luân hồi của Hoa Nguyệt hơi dừng lại, nhưng chỉ là thoáng chốc thôi.
"Nếu một ngày Minh Vương điện hạ gặp được đúng người, dù cho không đúng thời điểm, không phù hợp thân phận địa vị thì ngài cũng sẽ như ta." Hoa Nguyệt nói dứt lời thì cũng vừa lúc bước qua cổng luân hồi. Hoa Nguyệt không biết, một câu nói này của nàng đã khiến cho vị Minh Vương phía sau khắc sâu cả một đời dài.
Minh Vương kinh ngạc nhìn theo bóng Hoa Nguyệt bước vào vòng luân hồi, hồi lâu sau mới giật mình bừng tỉnh, không khỏi thở dài cảm khái. Nếu có một ngày như thế, liệu hắn cũng sẽ giống như nàng, bất chấp tất cả để có thể ở cạnh người trong lòng?
Minh Vương phất tay áo, xoay người định rời đi, khóe mắt bỗng nhiên liếc thấy một bóng người vừa quen thuộc vừa xa lạ. Đúng vậy, vừa quen, lại vừa lạ. Lạ là vì hắn và y chưa từng gặp qua nhau, quen là vì... hắn đã không ít lần nhìn thấy bóng dáng kia khi dùng Âm Dương kính quan sát Hoa Nguyệt khi hóa thành bướm, tránh cho việc nàng đảo lộn chuyện nhân gian. Nhưng thật ra thì hắn cũng không theo dõi hết một kiếp kia mà chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn vài lần nên cũng không rõ lắm những gì Hoa Nguyệt đã trải qua cùng Từ Thanh trong kiếp đó. Mà sở dĩ hắn biết rõ chuyện của Hoa Nguyệt và Từ Thanh là do nhờ người hỏi thăm Chức Nữ mà biết, cho nên cả câu chuyện, hắn cũng chỉ biết Hoa Nguyệt yêu Từ Thanh, một người mà nàng không nên yêu.
Mà người vừa đến, đúng là Từ Thanh.
Nam nhân ôn nhuận như ngọc, không hề có một chút gì giống với Vương của Ma tộc. Minh Vương nhìn y thật kỹ, cuối cùng cũng không nhìn ra một tia ma khí nào quanh người Từ Thanh, hơn nữa, hắn cũng nhìn ra, bây giờ, Từ Thanh quả thật chỉ là một linh hồn bình thường như bao người khác. Chuyện này làm cho Minh Vương quả thật vô cùng kinh ngạc.
Trong lúc Minh Vương quan sát Từ Thanh, thì y cũng đã đến đối diện hắn, trên cầu Nại Hà, nơi mà Hoa Nguyệt đã đứng mấy trăm năm. Y nhìn Minh Vương, thấp giọng hỏi, dường như đang đè nén gì đó:
"Nàng ấy đâu?"
Minh Vương nhướng mày, không trả lời Từ Thanh.
"Nàng ấy ở đâu?"
Minh Vương híp mắt, cười khẽ:
"Vương của Ma tộc, không ở địa giới của mình, sao lại có nhã hứng đến chốn U Minh của bổn vương?"
Từ Thanh mím môi, tà áo màu lam phất phới, cho dù y bây giờ chỉ là một linh hồn bình thường những vẫn làm cho người ta bất giác sợ hãi.
"Hoa Nguyệt đang ở đâu?"
Minh Vương sửng sốt, trong khoảnh khắc hắn như bị lời nói của y chấn cho choáng váng, nếu không phải Từ Thanh xuất hiện ở đây dưới trạng thái linh hồn, trong sổ sinh tử cũng bỗng nhiên hiện lên tên y thì hắn đã nghĩ người trước mắt này chính là Ma Vương hàng thật giá thật mà không phải chỉ là một linh hồn phàm nhân.
"Vừa vào luân hồi rồi, nếu ngươi đuổi theo, chắc sẽ kịp."
Minh Vương vừa dứt lời thì Từ Thanh đã vội vã lướt như bay qua cầu Nại Hà, nhưng vừa chạy đến chân cầu thì lại bị một lực vô hình kéo lại, y bình tĩnh nhìn Minh Vương, chỉ là hai mắt đã ngập tràn lửa giận.
Minh Vương sờ mũi, cười cười:
"Nếu ngươi đã ở đây, thì phải tuân theo quy tắc của ta, uống canh Mạnh Bà trước đã."
Từ Thanh nhìn chén canh Mạnh Bà không biết từ khi nào đã lơ lửng trước mặt mình, y nhíu mày, không chút do dự uống cạn, sau đó thản nhiên liếc Minh Vương.
Minh Vương nhếch môi, tay vung lên, Từ Thanh lập tức lấy lại tự do, không để chậm trễ thêm một giây nào, y nhanh chóng lướt qua người Minh Vương, chạy đến cổng luân hồi, chỉ là khi y bước qua cổng luân hồi, một tầng sáng bạc bỗng nhiên phủ lên người y, tuy rằng chỉ thoáng hiện, nhưng Minh Vương vẫn dõi theo sau lại thấy rõ ràng.
Minh Vương nhướng mày, đưa tay sờ sờ cằm không biết trong lòng đang suy nghĩ gì. Phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng thở dài, Minh Vương xoay người, không gian đột nhiên tách ra, một bóng người bạch y thong dong xuất hiện. Minh Vương nhướng mày, trong mắt lóe lên tia hứng thú:
"Ti Mệnh Tinh Quân sao lại đến chỗ của bổn vương?" Không đợi Ti Mệnh trả lời, hắn đã tiếp lời:"Chuyện lúc nãy... hẳn cũng là do ngươi làm đi? Chẳng lẽ là vì Hoa Nguyệt nên mới cố ý gây khó dễ cho vị kia?"
Minh Vương dĩ nhiên cũng biết tình cảm Ti Mệnh Tinh Quân dành cho Hoa Nguyệt, vì vậy mới cố ý nói những lời này, chỉ tiếc, Ti Mệnh lại không chút để tâm.
"Một kiếp này, họ vẫn vô duyên. Ta chỉ là... không muốn Hoa Nguyệt lại phải đau khổ."
Minh Vương ngẩn ra, sau đó lại cười mỉa mai:
"Ta không biết vì sao Ma Vương lại từ bỏ thân phận, trở thành một phàm nhân, lại gấp rút tìm Hoa Nguyệt, nhưng theo một kiếp kia của Hoa Nguyệt, người trong lòng y rõ ràng là vị nương tử đã sớm không còn trên nhân thế kia, mà không phải là Hoa Nguyệt. Họ kiếp này có duyên hay không cũng chẳng sao."
Ti Mệnh liếc Minh Vương, không nói một lời, tận đến khi Minh Vương định rời đi, hắn mới vươn tay vẽ một vòng tròn giữa không trung. Trên không lập tức lóe lên một tầng ánh sáng vàng kim chói mắt, cả không gian đều bắt đầu xao động vặn vẹo, sau đó hình thành một mặt kính phẳng lặng.
Minh Vương ngẩn người, nhìn hình ảnh lướt qua trên mặt kính, trong đáy mắt ngoại trừ khó tin vẫn là khó tin.
Ti Mệnh nhìn vẻ mặt kinh ngạc không thôi của Minh Vương, thấp giọng cười giễu:
"Ta cuối cùng vẫn thua." Vốn dĩ một kiếp hoa bướm kia, hắn hy vọng nàng sẽ nhìn ra khoảng cách giữa nàng và Từ Thanh, cả hai sẽ không thể nào ở cạnh bên nhau, như vậy thì hắn sẽ có cơ hội. Nhưng, hắn sai rồi, Hoa Nguyệt dù biết rõ thân phận của Từ Thanh, vẫn bất chấp tất cả muốn ở cạnh y, còn Từ Thanh, cũng bất chấp mà theo vào luân hồi, chỉ tiếc, hư không sớm đã định tất thảy, một khi bước vào luân hồi, dù muốn hay không, họ cũng phải tuân theo.
Minh Vương mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía mặt kính trở nên sâu xa:
"Quả nhiên là đáng."
Đáng điều gì thì hắn không nói ra khỏi miệng, nhưng tin chắc, Ti Mệnh Tinh Quân sẽ hiểu lời hắn.
"Chỉ tiếc, kiếp này họ vô duyên." Minh Vương nhìn Ti Mệnh Tinh Quân thu hồi Thủy Kính, thở dài tiếc nuối, sau đó lại không nhịn được mà hỏi Ti Mệnh:"Không còn cách nào sao?"
Ti Mệnh lắc lắc đầu, sau đó như chợt nhớ đến điều gì, hắn cười khẽ:
"Nói đúng hơn là một đời bên nhau, có duyên nhưng không phận."
Minh Vương nhíu mày, trong lòng không dằn được kinh ngạc, lời này của Ti Mệnh Tinh Quân thật sự khiến hắn không giải thích nổi. Một đời ở bên nhau, nhưng lại có duyên không phận, cảm giác lời này thật sự rất mâu thuẫn.
Ti Mệnh liếc nhìn Minh Vương đang rối rắm, lần nữa lắc lắc đầu, khóe miệng khẽ nhếch, như cười như không, ẩn trong đáy mắt lại chứa đầy chua xót, hắn vươn tay, không gian xao động, cả thân mình chậm rãi biến mất. Tình cảm của hắn và Hoa Nguyệt không phải ngày một ngày hai, không phải nói quên là quên được, nhưng trong tâm hắn cũng rõ ràng, hắn đã triệt để thua Từ Thanh. Ti Mệnh cười giễu, từ cái giây phút Từ Thanh một thân một mình xông vào Thiên Cung, chẳng phải hắn đã triệt để nhìn thấu tất cả rồi sao? Ti Mệnh hắn quả thật có yêu Hoa Nguyệt, nhưng cái yêu này, lại không bằng một phần của Từ Thanh dành cho Hoa Nguyệt.
Minh Vương nhìn nơi Ti Mệnh biến mất, cũng chậm rãi trở về điện Diêm La của mình. Chuyện của hai người bọn họ, tốt nhất vẫn là để thuận theo tự nhiên, hắn tuy không nỡ nhìn một Hoa Nguyệt mảnh mai yếu đuối đau khổ, nhưng hắn cũng không có sức nghịch lại ý trời, giúp thì cũng đã giúp, hai người họ có thể đến được với nhau thì phải xem cố gắng của bản thân cả hai thế nào thôi.