“Không phải, em hiểu lầm rồi.”
Từ Ngưng Viên nghe Phù Dung nói như vậy thì càng thêm chắc chắn sự việc năm đó là do cô hiểu lầm anh.
“Phù Dung, thật sự không phải như em nghĩ đâu. Lúc đó anh thật sự yêu em, từ trước đến giờ người anh yêu vẫn luôn là em mà thôi. Dù trước đó em dùng thân phận ‘Nhạc Thanh Dao’ để bên anh, anh vẫn thật sự yêu em.”
“Lúc đó ông nội anh gọi đến hỏi về em. Anh vì sợ ông nội hại đến em mới nói như vậy. Bởi vì trong mắt ông nội anh chỉ có công ty, bất cứ các thành phần nào có nguy cơ gây cản trở thì ông đều sẽ loại trừ hết. Dù cho đó là người thân hay vợ cũng không được. Mẹ của anh là một minh chứng cho chuyện này. Năm xưa lúc bà mang thai Huy Vũ, bà vô tình khiến bố anh xao nhãng chuyện của công ty. Ông nội đã không hề nhân nhượng mà ra tay đánh bà. Vụ việc đó cũng là một trong những nguyên nhân khiến Huy Vũ từ khi mới sinh ra đã bệnh tật triền miên. Vì vậy anh rất sợ, anh chỉ là muốn bảo vệ em mà thôi. Anh không muốn em gặp trường hợp như mẹ anh đã từng.”
Phù Dung ngẩng đầu lên nhìn Từ Ngưng Viên, ánh mắt đau xót của anh khi nhắc lại chuyện năm xưa không phải là giả. Thậm chí Phù Dung có thể cảm nhận được tay anh đang run lên khi nói đến việc bà Nghiêm bị ông Từ Đông Thành đánh.
“Vậy… anh thật sự không hề để tâm đến việc tôi lúc đó là người đã hại Từ Huy Vũ tự sát ư?”
Phù Dung cảm thấy có chút khó tin. Thế nhưng câu nói, cảm xúc của Từ Ngưng Viên quá chân thật. Từ Ngưng Viên năm đó thật sự yêu cô sao? Anh yêu một ‘Nhạc Thanh Dao’ đã hại chết em trai mình?
“Phù Dung, em có thể nghi ngờ anh bất cứ điều gì. Chỉ là tình yêu của anh dành cho em, xin em hãy tin tưởng nó.”
Từ Ngưng Viên nhìn thẳng vào mắt Phù Dung, nói rõ từng chữ. Anh là một con người rất cố chấp khi yêu. Từ Ngưng Viên từ trước khi gặp Phù Dung chưa từng biết rung động với một người phụ nữ nào cả. Anh từng nghĩ có thể mình sẽ sống như vậy cả đời. Thế nhưng rồi Phù Dung lại xuất hiện, khi đó anh vẫn nghĩ cô là Nhạc Thanh Dao. Dù trong lòng anh hận cô nhưng vẫn không thể ngăn bản thân mình bị cô thu hút. Phù Dung rời đi, Từ Ngưng Viên đối với Nhạc Thanh Dao - người giống y hệt cô lại không hề có một chút cảm xúc nào cả.
Thời gian chưa biết được sự thật về thân phận của Phù Dung, Từ Ngưng Viên đã từng rất hoang mang vì tình yêu của bản thân mình. Nhưng sau đó Phù Dung lại xuất hiện một lần nữa, mọi thứ được phơi bày, Từ Ngưng Viên có thể khẳng định rằng trong lòng anh, từ trước đến giờ vẫn chỉ là người phụ nữ này mà thôi. Chỉ có một mình cô ấy mà thôi. Cô ấy là định mệnh của đời anh.
Phù Dung bị câu nói này của Từ Ngưng Viên làm cho chấn động, trái tim khẽ nhảy lên một cái. Tim cô đập rộn ràng. Phù Dung bối rối, không dám đối diện với ánh mắt nóng rực của Từ Ngưng Viên nữa. Cô vội vàng cúi đầu xuống, nhắm mắt lại, ổn định tâm trạng phức tạp trong lòng mình.
“Thật ra, còn có một chuyện anh chưa từng nói với ai cả…”
Một lúc sau, Phù Dung lại nghe giọng nói trầm buồn của Từ Ngưng Viên vang lên một lần nữa. Cô hé mắt lên nhìn anh, Từ Ngưng Viên vẫn đang nhìn chăm chú vào cô. Phù Dung chột dạ, lại rũ mắt xuống không dám nhìn nữa.
“Năm đó khi Huy Vũ hấp hối đã nắm chặt lấy tay anh, nước mưa xối xuống gương mặt tái nhợt của em ấy. Huy Vũ vẫn cố hết sức mà nắm tay anh, miệng mấp máy nói thật khẽ. Câu nói khi xưa mà Huy Vũ đã nói lúc lâm chung là: Anh giúp em chăm sóc Nhạc Thanh Dao nhé.”
“Huy Vũ cho đến lúc chết vẫn không hề hận Nhạc Thanh Dao, kết luận về việc em ấy tự sát cũng không có căn cứ nào cụ thể ngoài việc Nhạc Thanh Dao đá Huy Vũ cả. Thế nhưng anh hiểu em trai mình, nó không thể nào chỉ vì thất tình mà bỏ lại anh và mẹ được. Nhưng nỗi đau khi đó quá lớn, anh đã tự cho phép bản thân mình gán hận thù lên cho Nhạc Thanh Dao.”
“Anh muốn cô ấy đau khổ bởi vì đã từng khiến cho Từ Huy Vũ đau khổ. Dù Huy Vũ có tự sát vì Nhạc Thanh Dao hay không thì cũng đã từng vì Nhạc Thanh Dao mà đau buồn. Nhạc Gia phá sản, tương lai của Nhạc Thanh Dao chắc chắn không tốt đẹp. Vì vậy mà anh đã đem Nhạc Thanh Dao về bên cạnh mình, anh muốn hành hạ cô ta, nhưng cũng vừa muốn thực hiện lời trăn trối của Huy Vũ. Anh muốn Nhạc Thanh Dao sống không tốt, nhưng chưa bao giờ muốn cô ta phải chết cả. Nhưng thật không ngờ… đến cuối cùng mọi chuyện lại thành ra như vậy.”
“Sau đó khi anh tiếp xúc với em trong thân phận của Nhạc Thanh Dao, anh lại nhận ra ‘Nhạc Thanh Dao’ không giống như những gì anh đã nghĩ. Chuyện yêu đương trước đó của Nhạc Thanh Dao và Huy Vũ anh chỉ được nghe đồn, không có gì xác nhận. Em lại giống như không hề biết chút gì về Huy Vũ cả, cũng không có cảm giác là em đã từng ở bên Huy Vũ. Anh lúc đó không nghĩ đến việc em không phải là ‘Nhạc Thanh Dao’ vì vậy mới bắt đầu cảm thấy nghi ngờ chuyện năm xưa mà cho người điều tra.”
“Thế nhưng mối quan hệ của Huy Vũ và Nhạc Thanh Dao gần như là bí mật, chẳng có ai có thể rõ chuyện gì đã xảy ra giữa bọn họ cả. Mọi người chỉ biết Huy Vũ bị một tên công tử nhà họ Lâm tìm đến mắng rằng một người như Từ Huy Vũ mà cũng đòi đem lại hạnh phúc cho Nhạc Thanh Dao hay sao, Nhạc Thanh Dao mới không cần. Từ đó mọi người đồn Huy Vũ thất tình với Nhạc Thanh Dao, Huy Vũ nghỉ học ba ngày rồi chết vì nhảy lầu.”
Từ Ngưng Viên nói đến đây thì dừng lại một chút, bàn tay khẽ siết chặt lấy Phù Dung. Cô biết anh lại đang đau buồn khi nhớ về cái chết của Từ Huy Vũ. Phù Dung bất giác mà đưa tay ra, ôm chặt lấy Từ Ngưng Viên.