“Cháu không đùa đâu ạ. Cháu nói thật đấy.”
Phù Dung nắm lấy tay bà Năm, nghiêm túc mà nhìn bà, khẽ vỗ vỗ tay bà để trấn an.
“Hơn nữa chuyện này là do Từ Ngưng Viên hoàn toàn tình nguyện. Anh ấy nói muốn thử làm những chuyện này. Cháu cảm thấy không có gì là không tốt cả. Coi như để anh ấy trải nghiệm một chút thôi. Cũng thú vị mà đúng không, Từ Ngưng Viên?”
Phù Dung nói xong thì quay đầu nhìn về Từ Ngưng Viên, ánh mắt ranh mãnh mà hỏi lại. Từ Ngưng Viên không tình nguyện mà nhìn Phù Dung, môi vẫn mím chặt.
“Sao không trả lời?”, Phù Dung rũ mắt, giọng trầm xuống.
“Đúng", Từ Ngưng Viên thở hắt ra, nói trong ngượng ngùng, “Bà Năm, chuyện này là do cháu hoàn – toàn - tự - nguyện cả. Vì vậy bác cứ làm theo lời của Phù Dung đi ạ.”
Câu này nói ra khiến Phù Dung nở nụ cười đắc ý, còn bà Năm và bà Nghiêm thì lại kinh ngạc tột độ.
Bà Nghiêm vội vàng buông chén cháo đang đút Niệm Thâm xuống mà chạy đến chỗ Từ Ngưng Viên, đưa tay sờ lên trán anh, rồi lại đặt lên trán bà.
“Ơ hay, nhiệt độ vẫn bình thường này, sao lại nói sảng rồi nhỉ?”
Bà Nghiêm khó hiểu, lại định sờ mó lên người của Từ Ngưng Viên xem có chỗ nào kỳ lạ hay không.
“Mẹ, con hoàn toàn tỉnh táo mà.”
Từ Ngưng Viên vội vàng bắt tay của bà Nghiêm lại, khẳng định với bà. Dù rằng tình thế này của anh là do bị Phù Dung cưỡng ép. Thế nhưng Từ Ngưng Viên có thể chắc chắn anh hoàn toàn tỉnh táo, cũng là chính anh lựa chọn để cho bản thân vào tình thế bị Phù Dung chèn ép như thế này. Đây là quyết định của anh. Dù cho Phù Dung muốn đối xử với anh như thế nào cũng được, miễn anh vẫn còn có thể ở bên cạnh cô là được.
“Được rồi. Mọi thứ cứ quyết định như vậy đi nhé", Phù Dung vỗ mạnh hai tay vào nhau, cô rất hài lòng với tình huống hiện tại:
“Chúng ta đi ăn sáng thôi nào.”
Phù Dung vui vẻ mà đỡ bà Nghiêm quay lại bàn ăn. Cô đưa tay ra nựng má bé Niệm Thâm đang ngây ngơ ngồi bên cạnh nhìn mọi người, rồi bắt đầu ăn sáng. Từ Ngưng Viên cũng lẽo đẽo đi theo sau lưng Phù Dung, kéo ghế ngồi sát bên cạnh cô. Không khí trên bàn ăn vô cùng kỳ lạ.
Niệm Thâm vẫn vô tư mà cười đùa khanh khách với Phù Dung. Từ Ngưng Viên im lặng ngồi ăn một bên. Bà Nghiêm và bà Năm khẽ liếc nhìn nhau, hai người cùng lắc đầu, không hiểu chuyện gì xảy ra hết. Thế nhưng bữa ăn ngượng nghịu này cũng coi như là ấm cúng, gia đình sum vầy.
Ăn cơm xong, Từ Ngưng Viên chần chừ không biết có nơi đứng dậy chui vào phòng trốn không? Thế nhưng Từ Ngưng Viên còn chưa kịp quyết định thì ở trước mắt đã xuất hiện thân hình của Phù Dung.
“Anh ăn xong rồi chứ?”
Phù Dung dịu dàng mà hỏi Từ Ngưng Viên. Bữa ăn sáng này Từ Ngưng Viên kéo dài gấp hai lần thời gian bình thường rồi đó. Nhưng cô cũng không thúc giục anh, nhìn thấy Từ Ngưng Viên cả người thấp thỏm khiến Phù Dung rất buồn cười.
“Ừ", Từ Ngưng Viên trầm giọng đáp.
“Vậy đi thôi.”
Phù Dung khẳng khái cho Từ Ngưng Viên biết đã đến thời gian bị xử trảm. Từ Ngưng Viên thở dài, rồi cũng nghe theo Phù Dung mà đi vào trong bếp. Anh nhìn thấy ở trên quầy bếp la liệt chén, dĩa thì lập tức nhíu mày khó hiểu.
“Tôi nhớ ở nhà em đâu có nhiều đồ đến mức này đâu nhỉ?”
“Ừ, đúng rồi. Đống chén, dĩa này là hôm qua tôi có ý định muốn mua biếu một số người nên đặt hàng. Sáng nay nó mới giao đến đấy.”
Phù Dung gật đầu giải đáp cho câu hỏi của Từ Ngưng Viên.
“Quà đem biếu? Vậy sao em không bỏ hộp để ngoài phòng khách đi? Em đem vào trong bếp để làm gì?”, Từ Ngưng Viên vẫn tiếp tục thắc mắc.
“Anh ngốc thế", Phù Dung nhướng mày, nín cười, “Đồ đem vào trong bếp, lại đặt ngay chỗ rửa thì đương nhiên là để rửa rồi.”
“Rửa hết chỗ này á?”, Từ Ngưng Viên trợn lớn mắt.
“Đúng vậy", Phù Dung gật gật đầu, tỏ vẻ tiếc nuối, “Bên giao hàng làm ăn ẩu quá. Khi chén, dĩa được giao đến thì đều bẩn hết cả. Vì vậy tôi muốn rửa nó sạch sẽ đã rồi mới đem đi tặng người ta được. Anh nói có đúng không?”
Phù Dung cười cười nhìn anh, thế nhưng Từ Ngưng Viên lại cười không nổi nữa rồi. Trong đầu cô nhóc này cuối cùng là có thể nghĩ ra bao nhiêu trò để mà hành hạ anh thế không biết? Chén, dĩa đem đi biếu? Rồi còn giao hàng làm dơ? Hừ hừ, Anh rõ ràng nhìn thấy cái đống chén, dĩa trước mặt kia, có cái còn không dính lấy một hạt bụi. Thế mà đã bị Phù Dung quăng vào trong chỗ rửa chén rồi.
“Sao còn đứng đó, mau lại đây.”
Lúc Từ Ngưng Viên đang hặm hực trách móc Phù Dung trong lòng thì Phù Dung đã đi đến quầy rửa chén rồi vẫy vẫy gọi anh. Từ Ngưng Viên cực nhọc mà lê chân bước đến gần chỗ cô, gương mặt tràn đầy bài xích.
Phù Dung mím môi, cố gắng nén cười rồi lại cầm lên một đôi bao tay da, giơ lên trước người Từ Ngưng Viên:
“Anh đưa tay ra đi.”
Từ Ngưng Viên làm theo, Phù Dung thuần thục đeo bao tay vào cho Từ Ngưng Viên rồi lại ra lệnh tiếp:
“Nào, đứng vào đây tôi chỉ cho anh các bước để rửa chén. Đáng lẽ là tôi muốn nhờ bà Năm hướng dẫn anh cơ, nhưng bác ấy lại đột nhiên nói bị đau đầu rồi. Vì vậy tôi đành đích thân hướng dẫn anh vậy. Từ Ngưng Viên, anh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ tận lực giúp đỡ anh hiểu rõ cách rửa chén nhanh và sạch nhất.”
Phù Dung nói đầy chân thực, gương mặt nghiêm túc như cô giáo đang giảng bài cho học sinh. Khóe miệng của Từ Ngưng Viên khẽ giật giật.
‘Cô ấy có chắc là đang giúp đỡ anh không vậy hả?’
Từ Ngưng Viên thầm hỏi trong lòng, gương mặt của Phù Dung ở trước mặt anh đều hiện rõ lên bốn chữ ‘gian manh xảo trá’. Cô nàng cầm lấy chai nước rửa chén ở trên bồn xuống, quay lại nhìn Từ Ngưng Viên khiến anh bất giác nuốt nước bọt, cảm giác không lành lại tràn lan trong lòng.
“Phù Dung, em làm xà phòng bắn cả vào mặt anh rồi đây này.”
Trong bếp lập tức vang lên tiếng hét thất thanh của Từ Ngưng Viên. Sau đó là tiếng cười hả hê của Phù Dung kèm theo là lời xin lỗi chẳng mấy thành ý của cô. Tiếng loảng choảng của chén bát va chạm vào nhau, rồi lại nghe lên tiếng la đau đớn của Từ Ngưng Viên. Hình như anh vừa bị đập vào đâu đó.
Bà Nghiêm với bà Năm đang lén lút đứng nấp ở phía sau vách tường ngay chỗ bếp mà quan sát. Những lúc nghe thấy Từ Ngưng Viên la hét thì liền không nhịn được mà xuýt xoa cho anh. Nhưng lại chẳng dám bước vào bên trong, chỉ có thể đứng quan sát từ xa. Xem được một lúc, bỗng dưng bà Nghiêm lại nghĩ thông suốt, bà kéo tay bà Năm rời đi.
“Bà chủ, cậu chủ bị bắt ép như thế có ổn không ạ?”
“Có gì mà không ổn", Bà Nghiêm hất cằm, “Cứ để cho nó chịu khổ một chút đi. Ta thấy nó chẳng phải cũng đang rất vui vẻ đó sao?”
Bà Nghiêm nói xong thì liền nhún nhảy mà đi về phòng chơi với Niệm Thâm. Xem ra lần này bà sắp có được con dâu ngoan rồi. Thằng nhóc thối Từ Ngưng Viên cuối cùng cũng có người trị được nó.
Bà Năm nhìn thấy dáng vẻ của bà chủ như vậy thì không nhịn được bà thương cảm cho Từ Ngưng Viên. Cậu chủ của bà thật đáng thương.