Cô Dâu Nhỏ Của Tổng Giám Đốc

Chương 9



“Nhan Nhan, Nhan Nhan...” em ở đâu

Là ai? Là ai gọi cô?

Một tiếng gọi kinh thiên động địa kia, từ xa phương truyền đến, phiêu đãng ở bên tai cô, dây dưa trong lòng cô.

Lật người, Sở Nhan chợt ngồi dậy, có xoa dịu cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo trong lòng, liền nghe mẹ mình ở ngoài cửa vội vàng vỗ vào cửa phòng của cô.

“Nhan Nhan, có một cậu ở lầu dưới một mực hét gọi con, con có nghe được không?”

Bình tĩnh trở lại, thì ra không phải là mộng, những tiếng kêu gọi kia đang từ lầu dưới rõ ràng truyền đến, là Trác Dương.

Mở cửa, thấy mặt mẹ cô có chút kinh sợ, lại có chút hưng phấn.

“Anh ta là ai vậy? Khuya khoắt ở dưới lầu giống như gọi hồn.”

Vỗ nhẹ tay của mẹ mình, cô an ủi nói: “Đừng để ý đến anh ta, cứ để cho anh ta gọi một hồi, lát nữa anh ta mệt mỏi, tự nhiên là sẽ không kêu nữa.”

“Nhưng cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ hàng xóm sẽ tới khiếu nại đó, nếu có người báo cảnh sát, sợ rằng không tốt lắm.”

Sở Nhan suy nghĩ một chút cũng đúng. “Vậy để con đi xuống nói rõ ràng với anh ta.”

“Nhan Nhan, anh ta không phải là đang theo đuổi con đó chứ?” Tôn Huyên đi theo phía sau cô, quan tâm hỏi.

“Không phải, mẹ không nên suy nghĩ lung tung á.” Cô phụ nhận.

“Còn nói không phải, tự con ra ban công xem một chút đi.”

Sở Nhan hồ nghi, đi lên ban công nhìn xuống dưới, lòng không khỏi chấn động.

Khoảng đất trống dưới lầu, như được trải lên một tấm thảm màu đỏ như lửa, trên mặt thảm đốt lên vô số ngọn nến, sắp hàng thành một chuỗi chữ tiếng Anh -Right Here Wait­ing.

Trác Dương đang đứng ở phía trên những ngọn nến đó, ngẩng đầu nhìn hướng lên phía cửa phòng cô, chờ đợi sự xuất hiện của cô.

“Nhan Nhan, bất kể em còn yêu anh hay không, anh đều sẽ chờ em vĩnh viễn sẽ không từ bỏ...” Giọng nói của anh đã khàn khàn trầm thấp.

Sở Nhan đứng ở trên ban công, nhìn xuống dưới lầu, khuôn mặt cố gắng bình tĩnh quyết tâm không lây động cỏi lòng, nhưng khóe mắt đã không nhịn được mà ướt đẩm.

Bên trong những giọt lệ trong suốt là vô số ánh nến lóng lánh, giống như vô số ngôi sao giắt trong bầu trời đêm, mỗi một viên là tràn đầy tình yêu ấm áp dành cho anh.

“Nhan Nhan, anh sẽ vĩnh viễn chờ em...” Anh tận tâm dùng tất cả khí lực la lên, chỉ muốn đem tình yêu trong lòng mình trực tiếp quăng vào đáy lòng của cô.

Sở Nhan vừa giận vừa buồn cười, không thể tin được anh tự nhiên dùng cái cách thức kinh người này, để diễn tả tâm ý của mình.

Ngày mai cô làm sao mà gặp người khác nữa đây?

Tôn Huyên đi tới phía sau cô, cùng nhau nhìn xuống dưới lầu, lòng tràn đầy hâm mộ nói:

“Hình như tên tiểu tử này thật sự rất thích con à, con gái. Anh ta thật đúng là tốn không ít công sức rồi, cư nhiên làm ra nhiều chuyện như vậy để theo đuổi con, đầy không phải là bài hát con thích nhất sao? Tiếng trung gọi là gì nhỉ ‘Nơi đây mãi đợi chờ em’, phải không? Nhan Nhan, anh ta gia cảnh như thế nào, nếu không có trở ngại gì, con chấp nhận anh ta cũng không tồi.”

“Mẹ!” Sở Nhan trừng mẹ mình một cái.

“Tốt, đây là chuyện của con, mẹ không nói nữa. Có người ở nhấn chuông cửa, đã trễ thế này, sẽ là ai đây?” Tôn Huyên đầy bụng nghi ngờ xoay người đi ra ngoài mở cửa.

Một lát sau, bà trở lại nói với Sở Nhan: “Nhan Nhan, bà Trần trên lầu muốn con nhanh chóng gọi cái người điên dưới lầu kia câm miệng, nếu không bà sẽ báo cảnh sát đó.”

“Mẹ, để con đi xuống đuổi anh ấy đi.” Tên Trác Dương đáng chết này, mỗi lần hành động đều là ngoài dự đoán của mọi người như vậy, không những vậy còn toàn là nhưng chuyện kinh thiên động địa, làm cho cô chống đỡ không được.

“Ừ, cẩn thận một chút, mặt thêm áo khoác vào.” Tôn Huyên dặn dò, lại không yên tâm hỏi: “Có muốn mẹ cùng con đi xuống hay không?”

“Không cần, không có việc gì.”

* * *

Mặc thêm chiếc áo khoác màu trắng, Sở Nhan đứng trên bậc thang trước cửa ra vào nhà trọ, mang chút tức giận nhìn Trác Dương cách đó không xa.

Anh cũng liếc mắt liền thấy được cô, cô đứng cách chỗ anh sáu bảy bước chân, trên chân mang một đôi dép hình lông thú, mặc ái tóc dài đen nhánh xõa ở trước ngực, khuôn mặt tái nhợt điềm đạm đáng yêu, dùng bộ dạng làm người ta động lòng nhìn anh.

Anh đi tới phía cô, nhìn thấy đôi mắt sáng trong hơi ửng đỏ của cô có chút hoảng hốt, lóe ra tia yếu ớt, lại cố nén, cố ý bày ra một bộ dạng kiên cường, kiêu ngạo không muốn rơi lệ ở trước mặt anh.

“Oceans apart day af­ter day

And I Slow­ly So in same

l hear your voice On the line

But doesn’t Stop th epain

If I See You next to nev­er

How Can we say for­ev­er

Wher­ev­er you go

What­ev­er you do

I Will be right here Wait­ing for you

What­ev­er it takes

Or how my heart breaks

I Will be right here Wait­ing for y­ou,...”

Anh vừa đi vừa hát, đây là bài hát cô thích nhất.

Đêm khuya yên tĩnh, giọng nói của anh trầm thấp mà nhu hòa lại vang lên rất rõ ràng, mà lại được gió đêm dịu dàng phụ xướng, phiêu đãng trong không gian lành lạnh, cũng phiêu đãng trái tim cô.

Sở Nhan hoàn toàn không nghĩ tới, anh lại có thể dùng bài hát này, để diễn tả tiếng lòng không muốn từ bỏ của anh. Cô rung động mở to cặp mắt, biết bao nhiêu cảm xúc dâng lên trong lòng, có cảm động, cũng có sầu não.

Hốc mắt cô lặng lẽ ướt át, giây phút cảm động này, đời này kiếp này cô cũng sẽ không quên.

“Nhan Nhan.” Anh đứng ở trước mặt cô, dùng giọng nói trầm thấp khàn khàn gọi cô.

Giỏng nói của anh, vẫn là dịu dàng như vậy làm lòng cô xao động, trong mắt cô, nước mắt chợt tràn đầy.

Trác Dương vươn tay, lau nước mặt của cô, êm ái vuốt ve, đem mặt cô của ôm trọn trong lòng bàn tay mình.

Lòng bàn tay của anh thật ấm áp, sự ấm áp xúc động này từ mặt cô truyền thẳng tới tim, làm cho nàng hoảng hốt mơ hồ có loại cảm giác huyết mạch tương liên với anh.

“Nhan Nhan, em rốt cuộc cũng xuống xuống, anh chờ em thật sự rất lâu.”

Anh nhìn đôi mắt sáng trong sâu lắng của cô, bắt đầu nói liên miên:

“Xin lỗi, Nhan Nhan, từ lúc chúng ta bên cạnh nhau tới nay, anh vẫn chỉ lo đắm chìm trong niềm vui sướng của bản thân, chỉ biết dùng cách thức cố chấp của mình yêu em, lại không có cảm nhận cảm xúc của em, làm cho em một thân một mình chịu đựng nổi khổ lớn như vậy, vậy mà vẫn đinh ninh tự cho rằng em rất hạnh phúc. Có lẽ, trong mắt em, anh đây người đàn ông thật rất kém cỏi.”

Sở Nhan yên lặng lặng nghe, không nói một câu.

“Nhưng cho là dù như vậy, enh cũng vậy sẽ không từ bỏ em, anh tin chắc rằng, em mới chính là cái xương sườn thất lạc của anh, chỉ khi ở chung một chỗ với em, ngực của anh mới không còn cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo nữa. Bất kể em có yêu anh hay không, anh đều sẽ không buông tay! Em chỉ có thể là của một mình anh, ai cũng không thể cướp em đi!”

Trong mắt anh dấy lên hai đốm lửa mạnh liệt, đây chính là quyết tâm không bao giờ buông tay.

Nghe câu nói cuối cùng của anh, Sở Nhan bỗng chốc ý thức được, căn bản anh không hề thay đổi!

Anh vĩnh viễn là bá đạo như vậy, mình!

Trong thế giới của anh, người khác vĩnh viễn phải quay quanh anh mà vận động.

Anh nói xong, người khác vĩnh viễn không thể nói không được; quyết định của anh, người khác vĩnh viễn chỉ có thể nói đúng. Cho đến lúc này, anh vẫn chưa học được cách tôn trọng suy nghĩ của cô.

Trong lòng anh, cô cùng món đồ chơi trên tay anh có gì khác biệt?

Dùng sức đẩy bàn tay ra Trác Dương, cô nhìn anh, rõ ràng nói:

“Thật xin lỗi, em nghĩ chúng ta đã kết thúc rồi, bất kể anh có muốn buông tay hay không, với em không có quan hệ, chỉ mong anh đừng quấy rầy cuộc sống của em nữa. Bây giờ đã khuya lắm rồi, anh đi về đi, không nên quấy rầy người khác nghỉ ngơi.”

Từng chữ cô nói ra, đều giống như búa sắt nặng nề, gõ vào trong ngực anh.

Trong trăm ngàn tưởng tượng của anh về việc sau khi Sở Nhan nghe lời nói của anh xong sẽ có phản ứng như thế nào, thậm chí còn có kế hoạch ôm một bó hoa thật lớn thật lãng mạn, dùng những từ ngữ hoa lệ, nhưng hôm nay thì cái gì cũng chưa kịp sử dụng đến.

Anh chẳng thể nghĩ tới, Sở Nhan sau khi nghe anh thổ lộ hậu, sẽ không chút động lòng cự tuyệt anh, thậm chí yêu cầu anh không cần quấy rầy cuộc sống của cô nữa.

Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ trong mấy ngày ngắn ngủi này, cô đã không còn yêu anh nữa sao?

“Chẳng lẽ thật sự em không còn yêu anh nữa?” Anh cứng rắn hỏi.

Sở Nhan xoay người, đưa lưng về phía anh, cắn chặt răng, nhắm chặt mắt, dùng hết hơi sức toàn thân nặn ra một chữ: “Vâng”

Nếu đã nhảy ra được cái lưới tình một tay anh dăng lên lúc trước, cô lại không muốn một lần nữa ngây ngốc nhảy vào lại.

Không muốn lại làm anh đau lòng, cũng không muốn mình rơi lệ vì anh nữa, không muốn miễn cưỡng bản thân mình cố gắng hòa hợp với một cuộc sống không phù hợp, không muốn mỗi ngày lo lắng tới sự phong lưu của anh nữa, mỗi tối lại suy nghĩ xem anh lại lưu luyến ở buội hoa nào, khi ngủ anh sẽ ôm người phụ nữ nào trong ngực mình.

Cứ mãi chờ đợi cái ngày mà một lãng tữ như anh phong lưu chơi bời mệt mọi quay đầu lại nhìn mình, quá mệt mỏi, tuyệt đối không phù hợp với khát vọng có một hạnh phúc bình yên của cô.

Cho dù đã ở bên cạnh nhau một khoảng thời gian, anh cũng chưa từng đoạn tuyệt tình cảm với những hồng phấn tri kỷ kia.

Cô không cần phải cố ý dò thăm, báo chí tạp chí, tam cô lục bà, tự nhiên sẽ đem sự phong lưu nghiệt trái của anh thì thầm bên tai cô, đầu đuôi gốc ngọn nhiều chuyện một phen.

Cho nên, cô muốn không nghe, không nhìn cũng khó khăn.

Anh có biết, mỗi lần chung đụng với anh, đều là một hành hạ khó nhịn.

Cô chỉ sợ trên cổ áo sơ mi của anh, vô tình phát hiện dấu môi son của những người phụ nữ khác; chỉ sợ khi đang ở trong lồng ngực của anh, ngửi thấy mùi nước hoa thuộc về người phụ nữ khác... Mà cô, chưa từng nói qua với anh.

Cô không thích anh tặng cho cô hoa, châu báu, xe thể thao... Chỉ vì không muốn anh đem nhưng thủ đoạn mà anh dùng với những người phụ nữ khác, lần nữa dùng trên người cô, đem cô cùng những người phụ nữ ham hư vinh kia nhập làm một, cho là dùng tiền là có thể bằng tốc độ nhanh nhất, khiến cô nằm trên giường anh.

Đến cuối cùng cái anh muốn lấy được là người của cô, hay là lòng của cô? Cái vấn đề này vĩnh viễn vướng mắc trong tim cô, nhưng không có đáp án.

Cô chỉ muốn trở thành người đặc biệt nhất trong lòng anh, cho nên, lựa chọn duy nhất chính là cự tuyệt anh, trở thành đóa hoa mà anh vĩnh viễn không cách nào hái được, biến thành cái gai sắc bén cấm sâu nhất trong lòng anh, vĩnh viễn nằm sâu trong đáy lòng.

“Em quên là, em đã đồng ý, bất luận xảy ra chuyện gì, cũng sẽ vĩnh viễn yêu anh, không xa không rời?” Giọng nói của anh lần nữa vang lên ở sau lưng cô.

Câu hỏi này nhất thời khiến trong lòng Sở Nhan nhớ lại những khoảng khắc tươi đẹp mà hai người đã trải qua, cũng khiến cô phải cố gắng hết sức ức chế nước mắt.

Cô rất muốn lớn tiếng nói cho anh biết, cô thật sự rất nhớ anh, yêu anh vô điều kiện... Nhưng cô không thể.

Giờ khắc này, thật may là cô đưa lưng về phía anh, không để cho anh nhìn thấy trong nháy mắt đó mặt cô đã mất đi huyết sắc, trên mặt đã ướt đẩm nước mắt.

“Thật xin lỗi, em đã không còn nhớ rõ nữa.” Cô nhàn nhạt ứng đối, giống như đã sớm quên lãng mọi thứ.

“Tốt, nếu như em có thể nhìn thẳng mắt anh mà nói cho ta biết em đã không còn yêu anh nữa, vậy anh lập tức đi ngay, vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa.” Trác Dương nói, giọng nói kiên quyết.

Thân thể mềm mại của Sở Nhan run rẩy, nước mắt cuồn cuộn chảy xuống.

“Thế nào? Em không dám? Thật ra thì em căn bản không cách nào quên anh?” Anh khiêu khích hỏi, trái tim như trút được gánh nặng.

Chợt quay thân thể của cô lại, Trác Dương bị bộ mặt loang lỗ nước mắt của cô dọa sợ, vẻ mặt cuồng ngọa lập tức bị thương tiếc nồng đậm thay thế.

Không muốn để Trác Dương thấy bộ dạng chật vật của mình, Sở Nhan lập tức nhắm thật chặt hai mắt, làm bộ như tất cả đều không có xảy ra.

“Em rốt cuộc muốn anh phải làm sao em mới có thể hài lòng? Tại sao bất kể anh cố gắng thế nào, giống như cũng không có cách nào lấy được lòng em? Tại sao anh yêu em như vậy, em luôn là muốn đẩy tấm chân tình của anh ra xa?”

Hai tay của Trác Dương êm ái lau hai gò má của cô, yêu thương lau đi nước mắt trên mặt cô, giọng nói dịu dàng mang nồng đậm đau đớn.

Cảm giác đau đớn nồng đậm trong giọng nói Trác Dương tác động đến Sở Nhan, nhưng vấn đề liên tiếp vô tình khiến cô đau lòng, ngực dâng trào đầy chua xót, cổ họng cũng thắt lại.

Mở mắt, gương mặt tuấn lãng của Trác Dương trong khoảng cách gần phóng đại ngay trước mắt, đôi mắt chứa nhiều thống khổ không nói ra được, làm cho cô không cách nào không thấy sự cô đơn cùng đau đớn của anh, mơ hồ nội tâm co rút đau đớn giống như có con gì đang cắn gặm trong đó, nhói đau dâng trào từng đợt từng đợt.

“Nói cho anh biết, rốt cuộc em muốn anh phải làm thế nào?” Anh cầm hai vai nhỏ gầy của cô, cắn răng hỏi tới.

Cái cô cần chính là một tình yêu toàn tâm toàn ý, bao gồm cả một tấm lòng hoàn chỉnh nhất, cô không muốn cùng bất luận kẻ nào chia sẻ phần hạnh phúc này, đây chính là điều duy nhất cô muốn. Mà anh không thể nào cho cô.

Trác Dương ngón tay thon dài có lực nắm thật chắt vai của cô, Sở Nhan hoảng hốt cảm thấy một trận cảm giác đau từ bả vai rõ ràng truyền đến, thấm vào toàn thân cô.

Mà trong mắt Trác Dương, ẩn chứa tràn đầy đau đớn.

Nhìn ánh mắt của anh, trong nháy mắt đó, cô bỗng dưng có cảm giác rằng dường như anh sắp khóc...

Hai cánh tay thật chặt ôm lấy gáy của anh, nhào vào trong ngực anh, cả trái tim đều run rẩy, cô rướn lên hôn môi anh.

Có lẽ, chỉ có cái biện pháp này, mới có thể ngăn chận nhưng giọt nước mắt sắp tuôn ra của anh?

Tất cả tất cả đều trong thời điểm hai cánh môi chạm vào nhau, lặng lẽ biến mất, chỉ còn lại hai trái tim thật chặt dây dưa kịch liệt đập không ngừng.

“Nhan Nhan, đồng ý với anh, chúng ta vĩnh viễn không chia xa, có được hay không?” môi Trác Dương chậm rãi trợt tới vành tai Sở Nhan, dịu dàng hỏi cô.

Đôi mắt mù sương của Sở Nhan bỗng nhiên sáng rỡ ngẩn người, giống như là đột nhiên ý thức được hành động của mình, cô bỗng chốc thu hồi vòng tay vẫn đang ở trên cổ của anh, hai tay che miệng, hơi nước lần nữa bịt kín mắt của cô.

Không nói một câu, cô xoay người chạy ngược về, động tác quá nhanh khiến Trác Dương không còn kịp giữ lại.

“Nhan Nhan, Nhan Nhan...”

Trác Dương sững sờ đứng tại chỗ, hoàn toàn không thể hiểu được hành động của Sở Nhan.

Nếu như cô yêu anh, cô tại sao muốn lẩn tránh anh, cự tuyệt anh?

Nếu như cô không yêu anh, tại sao lúc anh muốn buông tay cô lại hôn anh?

Rốt cuộc cô có yêu anh hay không?

Tại sao khi anh bất chấp theo đuổi, cô lại liều mạng trốn tránh?

Anh ba lần bốn lượt nói với cô là anh nhớ thương cô, cô lại tuyệt tình nói không muốn nhớ anh, ngày tiếp nối đêm, giữa bọn họ diễn ra một cuộc giằng co mà ai cũng không dám thừa nhận, hành hạ trái tim lẫn nhau.

Rốt cuộc là tới khi nào, anh mới có thể chân chính đến gần cô? Chính thức có được cô?

* * *

Sở Nhan núp trong phòng, dùng chăn bông che kín đầu, giống như con đà điểu chỉ muốn trốn tránh thực tế, không dám đối mặt thế giới bên ngoài.

Ba ngày qua, mỗi ngày vào buổi tối anh lại sẽ đứng ở dưới lầu nhà cô, cho đến sáng sớm mới rời đi.

Mặc dù anh không hề la lên tên của cô nữa, chỉ là lẳng lặng đừng đó nhìn chăm chú cửa sổ phòng cô, nhưng hai đạo ánh mắt thâm thúy đó, lại cả ngày lẫn đêm không ngừng quanh quẩn trong lòng của cô.

“Nhan Nhan, con đã ngủ chưa?” Tôn Huyên mẹ cô gõ nhẹ cửa phòng cô.

Ngồi dậy, lau đi nước mắt trên mặt, cổ họng khàn khàn, giọng nói giả bộ như không có chuyện gì xảy ra.

“Mẹ, con đã ngủ rồi, có chuyện gì?”

“Không có việc gì, mẹ chỉ là muốn nói cho con biết, bên ngoài trời mưa, hay là con đem cho cái cậu đứng dưới lầu một chiếc dù che mưa đi?”

“Cái gì? Trời mưa?” Sở Nhan sửng sờ một chút, nhảy xuống giường, đến bên cửa sổ nhìn.

Quả nhiên, mưa phùn rả rích, bao phủ cả một mảng trời.

Tìm một chiếc dù che mưa, cô mở cửa, đối với tôn Huyên vội vã nói: “Mẹ, con đi xuống cho đưa cái ô cho anh, sau đó nói anh lập tức về nhà.”

“Cũng tốt, nếu anh ta không muốn về nhà, con mang anh ta vào nhà tránh mưa thì hơn, nếu mắc mưa sẽ cảm không tốt đâu.” Tôn Huyên giao phó.

“Dạ.” Cô cầm dù liền vọt ra khỏi cửa.

Chạy xuống cầu thang, xa xa, cô nhìn thấy ba người đàn ông mặc tây trang màu đen che dù, tụ tại bên cạnh Trác Dương, cái ô trong tay bọn họ cũng cô gắng che trên đầu anh, chỉ sợ anh bị ướt.

Những người kia là ai?

Cô lách mình núp ở sau một cái cây, nhìn anh ở xa xa.

Anh và ba người đàn ông kia giống như là đang tranh chấp cái gì, nhưng thanh âm mơ hồ nghe không rõ. Cuối cùng, ba người hợp tác, kéo hai cánh tay của anh, đem anh kèm hai bên kéo lên xe.

Nguy rồi, không phải là bắt cóc chứ? Lòng Sở Nhan nhảy loạn không thôi, cơ hồ tim muốn nhảy ra khỏi ngực, vội vàng đuổi theo.

Lúc này, tiếng hô của Trác Dương trong mưa gió phiêu bạc truyền đến -

“Mấy người các anh lại dám đối với tôi như vậy sao? Chẳng lẽ các anh kiếp này cũng chỉ nghe sự sai khiến của mẹ tôi thôi sao? Ngay cả lời nói của bản thiếu gia cũng dám không nghe! Tôi nói không muốn về, các ngươi mau cho tôi xuống xe!”

Rống giận bị cắt đứt khi cửa xe đóng chặt, xe gầm rú lướt đi.

Nguyên lai là Lạc Yến phái tới bắt con trai bà về nhà, cô an tâm rồi.

Đứng ở trong mưa, Sở Nhan mặc cho hạt mưa đánh vào người, toàn thân mệt lả không có hơi sức.

* * *

Ngày thứ hai, Sở Nhan không tưởng được là mình nhận được một cuộc điện thoại, nhưng cũng đã đoán trước được.

Là Lạc Yến gọi tới, hẹn cô lúc nghỉ trưa, ở quán cà phê gần công ty Chí Kiệt gặp mặt. “Sở tiểu thư, mời ngồi!” Lạc Yến ưu nhã cười, giống như thiên thần thần thái lấp lánh, xinh đẹp giống như búp bê trong tủ kình.

Sở Nhan ngồi xuống, gọi một ly nước chanh, lễ phép chào hỏi.

“Không biết Tổng giám đốc phu nhân hẹn tôi ra đây có chuyện gì?”

“Tôi tìm Sở tiểu thư ra ngoài, trừ nói chuyện về Trác Dương thì chúng ta còn có thể có chuyện gì khác sao? Trác Dương là của còn trai tôi, cũng là tất cả hi vọng của tôi, nếu như Sở tiểu thư cũng quan tâm tới nó, tin tưởng cũng sẽ hi vọng sau này nó có thể sống hạnh phúc phải không?”

“Tôi không biết lời này của bà là có ý gì?”

“Vậy thứ cho tôi nói thẳng, Sở tiểu thư, tôi hi vọng cô có thể rời xa Trác Dương, điều kiện tùy cô mở lời.” Lạc Yến ưu nhã mỉm cười, lông mày cánh cung giương cao, mở cánh tay ra.

Sở Nhan đổi sắc mặt, một đoàn lửa giận bắt đầu thiêu đốt, không thể tiếp tục nhẫn nại.

“Phu nhân, tôi nghĩ là bà đã không quên, lần trước bà đã lừa gạt tôi một lần, nói với tôi Trác Dương không bao giờ nữa muốn gặp tôi nữa. Chuyện này, tôi không muốn so đo nữa. Mà tôi, đã chia tay với Trác Dương. Bà là nên quản tốt con của mình, không để cho anh ấy quấy rầy cuộc sống của tôi nữa, chứ không phải chạy đến đây, yêu cầu tôi rời khỏi con của bà. Trên thực tế, là của con trai bà lần nữa quanh quẩn quanh tôi, nếu như bà có bản lãnh như lời nói của mình thì có thể mua sợi dây xích cột anh ấy ở bên người.”

Tất cả bất mãn cùng tức giận, làm cho cô đem sự quyến luyến của Trác Dương đối cô, làm thành vũ khí bén nhọn nhất, hung hăng công kích Lạc Yến.

Ngôn từ bén nhọn của Sở Nhan chọc giận Lạc Yến, bà sắc mặt khẽ biến.

“Sở tiểu thư tốt nhất nên lựa lời nói” Hít sâu một cái, Lạc Yến nói tiếp: “Được rồi, vậy chúng ta đổi lại phương thức nói chuyện...”

Sở Nhan ẩn nhẫn phẩy tay áo kiềm xuống kích động, nhưng giọng nói vẫn không khỏi có chút tức giận.

“Trác phu nhân, tôi nghĩ chúng ta không có gì để nói nữa. Tôi nói thật cho bà biết, tôi thật sự vô cùng yêu Trác Dương, tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều về những chuyện khác biệt giữa hai người, tôi cũng đã từng muốn rời khỏi anh ta. Nhưng là, bất kể tôi quyết định thế nào, cũng sẽ không vì tiền ra bán đứng tình cảm của bản thân. Tôi sẽ không vì tiền mà tiếp nhận Trác Dương, cũng sẽ không vì tiền của bà mà cự tuyệt anh ấy!”

Lạc Yến ngồi yên không chút nào tức giận, nụ cười hoàn mỹ chưa từng biến mất.

“Sở tiểu thư, tôi tin tưởng trên cái thế giới này, sẽ không có cái gì mà tiền bạc không mua được. Rất nhanh, cô sẽ biết được lời nói hôm nay của cô, là đúng hay sai.”

“Tuyệt đối sẽ không!” Sở Nhan với quyết tâm cao độ nói từng chữ kiên định, thật sự chẳng muốn tiếp tục đối mặt với cái quý phụ khắp người đầy hơi tiền này nữa, cho dù bà ta có là mẹ của Trác Dương.

“Thật xin lỗi, tôi phải trở về làm việc, cáo từ.”

Sở Nhan đứng dậy rời đi, Lạc Yến cũng không giữ lại, trên mặt xinh đẹp là sự cao thâm khó lường.

Bởi vì bà biết, Sở Nhan sẽ rất nhanh trở lại tìm mình.

Lấy điện thoại trong túi ra, bà nhấn một chuỗi con số.

“A Trung, chuyện tiến triển như thế nào rồi?”

“Báo cáo phu nhân, tất cả đều tiến triển rất thuận lợi.” Đối phương cung kính trả lời.

“Rất tốt.” Lạc Yến cất lại điện thoại di động, trên mặt là nụ cười đắc chí vừa lòng.

Bà sẽ không cho phép bất kỳ người nào hoặc chuyện gì xuất hiện phá hoại tương lai của Trác Dương, hay cuộc sống hoàn mỹ không tỳ vết của nó, tuyệt đối không thể bởi vì sự xuất hiện của Sở Nhan mà xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào.

Bà nhất định phải làm cho cuộc sống Trác Dương, trở lại quỹ đạo bình thường, đi theo con đường phía trước mà bà đã an bài xong.

Ngay đêm đó, Lạc Yến liền nhận được điện thoại của Sở Nhan.

“Trác phu nhân, đây tất cả đều là do bà đang âm thầm thao túng sao?” Giọng nói của cô mơ hồ run rẩy, căng thẳng giống như là chỉ chút nữa thôi sẽ hỏng mất.

“Chuyện cô nói là chuyện cha cô bị giảm biên chế?” Lạc Yến buông lỏng đáp lại.

“Đúng, còn có chuyện tiền bạc quay vòng của công ty Chí Kiệt nữa.”

“Tôi nghĩ Sở tiểu thư hiểu lầm rồi, hai chuyện này đồi với Trác gia tôi không có liên quan. Chỉ là ngân hàng Vĩ Phong chỗ cho vay tập đoàn Hào Hưng cùng với chỗ cha cô làm lại cùng Tinh Áo chúng tôi có không ít quan hệ trên phương diện làm ăn, nếu như Sở tiểu thư cần, tôi cũng có thể ra mặt với người phụ trách hai công ty bọn họ thảo luận một chút, có chuyện gì là không thể giải quyết chứ? Sở tiểu thư, cô thấy sao?” Sở Nhan ở bên đầu điện thoại kia yên lặng, một hồi lâu, đè nén giọng nói khàn khàn rõ ràng vang lên: “Được, bất kể bà có điều kiện gì, tôi đều chấp nhận, có phải bà muốn tôi rời khỏi Trác Dương, không thành vấn đề, về sau tuyệt đối không anh ấy nữa, chỉ cần bà lập tức dừng lại những hành động hạ lưu này.”

Lạc Yến cười, đã sớm biết nha đầu này nhất định sẽ đầu hàng, người trọng tình trọng nghĩa luôn rất dễ bị người đùa bỡn trong lòng bàn tay.

“Rất thẳng thắng, tốt, vậy tôi cũng nói thẳng, tôi muốn cô khiến Trác Dương chết tâm! Không chỉ là cô vĩnh viễn không gặp nó nữa, mà là muốn nó đối với cô hoàn toàn chết tâm.”

“Bà rốt cuộc muốn tôi làm sao nữa? Từ giờ không gặp anh ấy nữa còn chưa đủ sao?” Sở Nhan ở bên đầu kia điện thoại hoàn toàn mất kiềm chế mà gào thét.

Lạc Yến vẫn là không nhanh không chậm nói “Dĩ nhiên không đủ, dù cô không gặp nó, nó vẫn sẽ không quên cô, không phải sao? Tôi bất kể cô muốn làm sao, chỉ cần Trác Dương đối với cô hoàn toàn chết tâm là được.”

“Chỉ cần bà lập tức dừng lại những hành động thấp hèn kia, yêu cầu của bà tôi sẽ hết sức hoàn thành.” Sở Nhan nghẹn ngào, giọng nói khàn khàn tràn đầy mệt mỏi.

“Tốt, một lời đã định.”

Lạc Yến hài lòng cúp điện thoại, vì vậy mà chặt đứt một tình yêu ngây thơ trong trắng, một tay đem con trai mình cùng Sở Nhan cùng nhau đẩy vào vực sâu vạn kiếp bất phục.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv