Cô Dâu Nhỏ Của Đại Tổng Tài

Chương 22: Bắt đầu sống chung với nhà chồng



Khi cả hai đến nhà chính Cố gia thì cũng gần 7h tối. Hai người vừa vào là đã thấy khuôn mặt tức tối của bà nội Cố. Vừa thấy hai người bước vào, bà nhanh chóng tiến lại.

- Sao bây giờ hai cháu mới đến. Có biết mấy cái thân già này đợi lâu lắm không hả?

- Chúng cháu có việc mà

Nghe Cố Mạc nói thế bà lại càng tức hơn. Nghe ba Cố kể lại hôm nay anh không đến tập đoàn, điện thoại cho cả hai thì không ai bắt máy, khiến mà sốt ruột không thôi.

Đợi từ sáng tới giơ rốt cuộc cũng tới. Nhưng mà bà nhìn sắc mặt Ngọc Ân hơi lạ lạ à.

Bà nội Cố sợ cô bị bệnh nên nhanh chóng kéo cô ngồi lên ghế. Sờ người cô xem có nóng sốt không thì phát hiện có dấu bầm đỏ trên xương quai xanh của Ngọc Ân.

À nha, bà hiểu chuyện gì xảy ra rồi. Cháu bà đúng là có khác, chắc biết bà muốn có cháu bồng đây này.

Ngọc Ân nhìn khuôn mặt bà nội liên tục thay đổi thì khó hiểu. Lúc nãy thì tức giận, sau đó là lo lắng, còn bây giờ thì vui vẻ đến lạ thường.

Ngọc Ân thì không hiểu chuyện gì xảy ra chứ anh thì biết bà mình đang nghĩ chuyện gì. Lúc nãy anh đã thấy bà nhìn đến xương quai xanh của cô, chắc là đã nhận mấy dấu anh để lại rồi. Chỉ có cô vợ ngốc của anh là không biết gì thôi.

Bà nội anh tuy già rồi nhưng tính tình thì teen lắm à. Như vậy cũng tốt, Ngọc Ân mới có thể thoải mái sống chung được.

- Để tụi con lên phòng soạn đồ đã.

Nghe Cố Mạc nói thế thì cô mới nhớ tới hành lí của mình vẫn còn chưa sắp xếp. Nếu bây giờ mà không làm thì tới khuya mới xong.

- Cháu cứ để cho người làm sắp xếp đi.

- Cháu không thích người ta đụng vào.

- Vậy ai giặt đồ cho cháu, cháu nói ta nghe thử xem.

- Chuyện này khác nhau.

Nghe hai bà cháu Cố Mạc cãi nhau thì cô đứng ra ngăn cản. Cứ thế tiếp tục thì chắc chắn chiến tranh sẽ xảy ra mất.

- Thôi bà, để cháu lên soạn đồ tiếp anh ấy. Dù gì cháu cũng rãnh mà.

- Thật là ngốc mà, sao cháu không dám cãi lại mà cứ nghe theo nó thế.



Vừa nói bà nội Cố vừa liếc mắt nguy hiểm nhìn Cố Mạc. Chắc là anh đã ăn hiếp cháu gái của bà rồi nên con bé mới không dám phản kháng đây mà.

Nghe bà nói thế Ngọc Ân liền tái mặt. Sao cô có thể phạm sai lầm lần nữa chứ, Cố Mạc sẽ hành cô chết mất. Ngọc Ân không dám đâu.

- Không sao đâu bà.

Cô cười gượng trả lời. Nếu có thể cô cũng muốn lắm. Chỉ là cô nhát quá thôi. Trách ai được bây giờ. Có trách thì trách ba mẹ sinh cô ra hiền quá bì người ta đè đầu cưỡi cổ.

- Vậy được rồi. Hơizzz

Nghe bà nói thế Cố Mạc nhanh chóng kéo tay Ngọc Ân về phòng. Hành lí được người làm chuyển theo sau.

Nhìn cánh cửa gỗ trước mặt. Căn phòng bên trong là chổ ở sau này của cô rồi, chắc phải thừ từ thích nghi thôi. Mà ở đây cũng tốt, không khí trong lành, cảnh quan cũng rất thơ mông nữa chứ.

Được người giúp việc đặt hành lí vào, Ngọc Ân nhanh chóng lấy đồ ra sắp xếp gọn gàng lại.

Phải nói đồ cửa cô và anh rất nhiều a, chắc chỉ có thể xếp được một phần nhỏ vào tủ thôi, còn lại phải chuyển sang nơi khác.

Nhìn nhãn mac quần áo mà Cố Mạc mặc khiến cô phải chói mắt. Chỉ một cái áo sơ mi đơn giản thôi chắc cũng bằng nửa năm đi làm của công nhân rồi. Đúng là quá xa hoa. Cuộc sống gập tràn mùi tiền này cô từ từ cũng tiếp thu được rồi.

Vì sao hả, đơn giản là mỗi khi cuối tuần là Cố Mạc đặt cho cô một xào toàn đồ hàng hiệu. Cô không mặc cũng không được. Chịu sự uy hiếp của Cố Mạc, nếu cô không mặc thì bỏ cái đóng đó rồi anh sẽ mua cái khác.

Làm sao có thể thay đổi suy nghĩ của người đàn ông này được, hết cách cô mới phải làm theo lời Cố Mạc nói.

Cuộc sống của cô so với trước kia đúng là khoảng cách quá xa. Tuy lúc đó không được như bây giờ, nhưng cũng không phải nghèo. Dù gì ba cô cũng là chủ của một doanh nghiệp, làm sao có thể thiếu tiền được. Chỉ là với bây giờ quả thật rất khác nhau.

Từ nãy tới giờ Cố Mạc chỉ ngồi một chỗ chăm chăm nhìn cô gái nhỏ của mình soạn đồ mà mình thì không làm gì cả. Cảm giác bắt nạt cô cũng rất khá a.

Ngọc Ân nhỏ nhắn loay hoay làm việc, nhìn người đàn ông đang trên giường nhìn mình thì tức giận. Sao cô lại phải làm cực nhọc mà anh thì ngồi choi như vậy chứ.

Tức tối, Ngọc Ân đi đến trước mặt Cố Mạc trừng mắt nhìn anh thể hiện sự tức giận.

- Sao anh không phụ em

- Thấy em làm hăng quá nên thôi



- Đâu ra cái lí do đó vậy chứ.

- Em đi làm tiếp đi, ở đây mất thời gian nửa.

- Anh..anh. Hừ.

Không thèm đếm xỉa tới anh, Ngọc Ân tiếp tục máng quần áo lên tủ. Vừa làm vừa ấm ức khiến cô bật khóc nức nở. Tụi thân khiến cô òa lên như một đứa trẻ.

Thấy Ngọc Ân như thế, Cố Mạc chạy lại phía Ngọc Ân ôm cô vào lòng, lau đi những giọt nước mắt ấy.

Lúc nãy không phải anh không giúp đâu. Mà chỉ tính trêu cô một chút rồi ra phụ, ai ngờ cô ngốc này lại mít ướt như thế chứ.

- Được rồi, không khóc, không trêu em nữa.

- Hức...hức...huhuhu

- Nín đi, khóc lát nữa khó thở bây giờ.

Nói xong Cố Mạc ôm cô vào nhà vệ sinh. Lấy khăn ướt lau hết mặt mày của Ngọc Ân. Nhìn cặp mắt đỏ chót bị xưng ấy anh không khỏi đau lòng.

- Để tôi ra phụ em

- Không cần

- Cần

- Hừ. Anh đừng có mà vừa đánh vừa xoa.

- Anh đánh em hồi nào.

- Nhưng mà anh bắt nạt em, làm em khóc.

- Okok

Ngọc Ân tức tối nhìn người con trai trước mắt. Sao anh vô lí như thế chứ, lúc nào cũng thích trêu làm cô khóc mới vừa lòng. Chờ xem, sẽ có một ngày cô vắt anh phải nghe theo lời mình.

Cố Mạc nhìn ngườ con gái trước mặt, mọi suy nghĩ của cô anh đều nắm bắt được hết. Làm sao anh không biết cô đây là đang muốn vượt quyền anh. Nhưng anh là ai chứ. Cô quá xem thường anh rồi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv