" Ngô Nhược anh rất nhớ em." Dạ Nam Hành vừa lên đến phòng, nhìn thấy cô liền đi tới ôm hôn khắp chỗ này chỗ kia trên người Ngô Nhược.
" Dạ Nam Hành em đã bảo anh uống ít rượu thôi mà." Ngửi thấy trên người anh toàn là mùi rượu lồng, cô khó chịu đưa tay che mũi mình.
Ngô Nhược đã mệt mỏi khắp người thì chớ còn bị anh làm phiền, vẻ mặt khó chịu muốn đẩy anh ra, biết thế cô cứ để cho anh hờn giận đi, thật nhớ cảm giác yên bình mấy này đó, sau đêm giáng sinh Dạ Nam Hành đối với cô còn hơn cả trước kia, hễ về đến nhà thấy cô là bắt đầu động chạm, bám lấy không để cho cô yên.
" Anh có uống nhiều đâu, chỉ một ít thôi mà." Dạ Nam Hành đang gục mặt ở trên cổ Ngô Nhược hôn say đắm, nghe cô là đang chê mùi trên người mình, anh cầm cổ áo, cúi xuống ngửi thử, vẫn là mùi hương hoa thơm thế này cơ mà.
"Kệ anh, anh cứ uống đi rồi lại đau dạ dày, ngồi ngoài đường không khác gì tên ăn mày." Lần đó nếu không tình cờ gặp cô, không biết anh còn ngồi tới lúc nào nữa, gió đêm rất lạnh, lúc đó cô không có tình cảm với anh thấy bình thường nhưng giờ nghĩ lại trong lòng rất sót.
Dạ Nam Hành ánh mắt đầy tình cảm nhìn Ngô Nhược, nghe giọng trách móc của cô, nhưng anh lại thấy đặc biệt vui vẻ, bởi cô là đang quan tâm đến anh. " Lần sau anh đi chỉ uống nước ngọt thôi nhé".
" Uống sữa đi." Ngô Nhược nói xong tự cảm thấy buồn cười, nghĩ tới nếu để anh đi dự tiệc trên tay cầm theo ly nước ngọt hoặc sữa như cô bảo, chắc sẽ khiến người khác cười đến nội thương mất.
" Chỉ cần em thích anh sẽ uống." Giọng Dạ Nam Hành rất nghiêm túc mà nói, như kiểu ngày mai anh sẽ thực hiện vậy.
" Anh uống ít là được rồi." Ngô Nhược thở dài, những buổi tiệc xã giao thế này, sao có thể nói không uống là không uống được chứ, anh là người làm ăn mà, cô cũng chỉ là nói vậy để anh hạn chế hơn thôi.
" Anh nghe lời em, vậy có phải sẽ được thưởng không?" Anh ánh mắt chăm chú nhìn cô chờ mong.
" Anh thích gì?" Ngô Nhược thật thà hỏi.
" Thứ anh thích…" Dạ Nam Hành mặt gian xảo chỉ vào môi mình.
" Dạ Nam Hành em đang nghiêm túc hỏi anh đấy, sao anh lúc nào cũng chỉ nghĩ tới mấy cái đó vậy?" Thật không thể suy nghĩ bình thường khi ở bên anh mà.
" Anh cũng nghiêm túc mà, thứ anh thích chỉ có mình em thôi." Ngoài em ra không một thứ gì có thể làm anh yêu thích đến như vậy cả, đối với anh em chính là món quà đẹp đẽ nhất trên thế gian này. Dải ngân hà có lung linh đến thế nào đi nữa, đối với anh nụ cười của em vẫn là đẹp nhất.
" Được chưa?" Ngô Nhược học theo anh giơ hai tay lên ôm lấy má anh, nửa đứng nửa quỳ cúi xuống hôn anh.
" Không đủ." Cái hôn lướt qua của cô sao có thể khiến anh thỏa mãn chứ, Dạ Nam Hành ôm lấy Ngô Nhược cúi xuống hôn cô, vẫn là anh chủ động thì hơn.
.....
Năm nay là năm đầu tiên nhà họ Dạ có con dâu, vì vậy cô và Dạ Nam Hành về nhà ăn tết là điều đương nhiên, các năm khác tết đến anh càng bận rộn công việc hơn, mùng một mới ghé qua nhà, nhưng năm nay thì khác có cô bên cạnh nên mọi công việc anh đều đẩy qua năm mới, từ 27 tết bố mẹ chồng đã giục bọn họ về nhà ăn tết rồi.
Sáng 30 Ngô Nhược cùng Dạ Nam Hành mang quà cáp về nhà biếu bố mẹ cô cùng ông bà ăn cơm tất niên, sau đó mới lái xe tới nhà ở rìa thành phố A.
Bố mẹ Ngô Nhược năm đầu tiên ăn tết không có con gái ở cạnh, lúc tiễn cô ra cửa vẻ mặt thoáng buồn.
" Bố mẹ mùng 2 chúng con lại tới." Dạ Nam Hành nắm tay bà Ngô nói.
" Anh cảm giác mình thật có lỗi, khi cướp con gái của bố mẹ đi mất." Dạ Nam Hành ngồi trên xe nhìn qua gương chiếu hậu thấy bố mẹ cô vẫn đứng đó nhìn bọn họ.
" Vậy anh trả lại đi." Ngô Nhược nghe xong lên tiếng.
" Đã rơi vào tay anh rồi, có tới cướp anh cũng không đưa." anh nói vậy thôi, chứ sao có thể trả lại chứ, mang cô đi, vậy anh sẽ trở thành người cô đơn à.
" Bố mẹ, chị hai." Ngô Nhược bước tới cửa nhìn thấy bố mẹ chồng, cùng Dạ Minh Ngọc liền chào hỏi.
" Chị năm nay cũng về ăn tết à?" Dạ Nam Hành cầm xách của bọn họ trên tay, đi vào nhà nhìn thấy Dạ Minh Ngọc có chút ngạc nhiên.
" Cậu còn về được sao chị lại không thể về." Dạ Minh Ngọc nhướn mày nói, năm nay đông vui như vậy cô ở bệnh viện sẽ thật tủi thân đó.
" Vậy chào mừng chị ở nhà." Anh nhìn Dạ Minh Ngọc cười tươi, nói xong cầm đồ mang lên trên phòng.
" Có phải ở nhà nó hay bắt nạt em không?" Dạ Minh Ngọc thấy em trai đi rồi, nhìn Ngô Nhược đang nói chuyện với mẹ ở trong bếp, đi lại gần hỏi.
" Dạ không có đâu, là em bắt nạt anh ấy mới đúng".
" Chỉnh chết nó cho chị." Dạ Minh Ngọc nghe Ngô Nhược nói vậy, nghĩ đến thái độ thiếu đòn của em trai, có người giúp cô báo thù rồi.
" Giữa tháng 2 em sinh à? Yên tâm giờ cái gì cũng hiện đại rồi phụ nữ sinh đẻ cũng không phải chịu đau đớn." Cô nhìn cái bụng như sắp nứt ra của Ngô Nhược, cuộc đời của người phụ nữ đều là đấu tranh với tử môn quan mà có được.
" Dạ dự sinh là mùng 10 tháng 2." Ngô Nhược xoa bụng mình nói.
" Nên mua đồ cho bé trai đi, nhìn bụng em chắc chắn là con trai đấy." Đạo đức nghề nghiệp của bác sĩ không cho phép cô nói ra giới tính thai nhi, nhưng bọn họ là người một nhà hơn nữa đứa trẻ cũng sắp ra đời rồi, cô nghĩ nên nhắc nhở cặp vợ chồng này một chút.
" Em cũng đoán vậy, từ lúc bắt đầu mang thai em đã thích ăn đồ chua rồi." Dạ Nam Hành ra ngoài luôn mua đồ một nửa là đồ bé trai, nửa là đồ bé gái, cô đã nói rất nhiều lần nhưng anh không nghe, nói mua cho cả đứa bé thứ 2 của bọn họ luôn.
" Vậy đứa sau anh tin chắc sẽ là một bé gái xinh đẹp." Dạ Nam Hành đi xuống nghe được câu chuyện hai người nói, ôm lấy Ngô Nhược từ phía sau nói.
Buổi tối cả nhà vui vẻ ngồi xem trương trình tất nên chờ tới giao thừa, trước giờ sang canh 10 phút, Dạ Nam Hành cùng ông Dạ ở bên ngoài sân chuẩn bị pháo hoa, chờ đợi tới sang canh sẽ cùng đốt pháo.
" 5, 4, 3, 2, 1." Tiếng pháo nổ đì đùng vang lên khắp nơi.
"Chào mừng năm đầu tiên của chúng ta." Dạ Nam Hành ôm lấy Ngô Nhược, cúi xuống hôn cô. Năm mới khởi đầu mới cùng nhau chờ đón đứa bé của bọn họ chào đời.
Tiếng pháo hoa trên bầu trời nở rộ, khoảnh khắc giao hòa giữa năm mới và năm cũ. Khắp nơi đều tràn ngập trong không khí vui mừng.
Ngô Nhược mỉm cười hạnh phúc ôm lấy Dạ Nam Hành, cùng nhìn lên bầu trời đêm ngắm pháo hoa rực rỡ.