Sau một màn đối đáp giữa con rể và mẹ vợ thì Chương Duệ Mỹ chính thức bị bán, nhưng hiển nhiên là Lâm Quân Nhi sẽ không để bản thân chịu lỗ, dù không lấy được sính lễ thì ít nhất phải bòn rút lại được mười bảy đồng mà Chương Duệ Mỹ nợ mình. Lúc này, Hàng Kình Âu lại nhìn sang em gái, thái độ hôm nau của Hàng Nhan Đình không giống như trước đó, nếu là trước kia thì chắc chắn con bé này sẽ nói xen vào chuyện của họ, nhưng... Tại sao lại thay đổi?
- Nhan Đình, em không sao chứ? Anh thấy em rất lạ.
- Em không sao.
Thật ra thì trên chuyến bay Lâm Quân Nhi đã nói rất nhiều với cô ấy, đặc biệt hơn nữa chính là về mặt tình cảm của cô ấy dành cho Cảnh Vân Trình, không chỉ thế mà Lâm Quân Nhi còn tốt bụng nhắc nhở cô ấy về lý do tại sao Cảnh Vân Trình vẫn luôn xem cô ấy là khách, chứ không thể nào thân thiết như với Quản Ngọc Tú được. Lý do duy nhất chính là thân phận.
Nói thế nào thì Hàng Nhan Đình cũng là tiểu thư Hàng gia nức tiếng, hơn nữa còn là em gái của ông trùm Mafia nguy hiểm, nhưng cô gái mà Cảnh Vân Trình thích lại chính là kiểu bên ngoài dịu dàng, bên trong ngoan cường như Lâm Quân Nhi, vì lẽ đó nên một cô nàng chanh chua không thể có được tình cảm của cậu ta được. Hiển nhiên những câu nói này của Lâm Quân Nhi đã làm cho Hàng Nhan Đình suy nghĩ rất nhiều, mặc dù cô ấy vẫn chưa biết chắc bản thân có yêu Cảnh Vân Trình hay không, nhưng những điều Lâm Quân Nhi nói dường như đều là cơ bản... Nhưng nực cười thật đấy, những điều dường như là cơ bản thì Hàng Nhan Đình lại không có.
Hàng Kình Âu muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, Chương Duệ Mỹ liền kéo kéo tay áo của bạn trai, ý là nhắc nhở anh nên nói những chuyện mà họ đã bàn. Nhưng hiện tại nhìn em gái ủ rũ như vậy nên Hàng Kình Âu cũng không muốn nói gì.
- Anh nghĩ nên để sau đi.
- Thôi được rồi.
Buổi ăn trưa kết thúc thì Lâm Quân Nhi lại chuẩn bị được Cảnh Vân Trạch đưa về nhà của mình, hiển nhiên Chương Duệ Mỹ sẽ không đồng ý, cô ấy còn vô cùng quyến luyến không cho cô đi... Nhưng Cảnh Vân Trạch vẫn nhất quyết đưa vợ mình đi, Chương Duệ Mỹ thấy vậy cũng xị mặt rồi còn muốn xách theo quần áo đi cùng, cũng may là đã bị Hàng Kình Âu tóm lại.
Lâm Quân Nhi liền vỗ vai của Chương Duệ Mỹ, nói:
- Bé ngoan, con ở nhà chồng thì cố gắng mà ngoan ngoãn nghe chưa. Cha mẹ về trước đây, tạm biệt con gái.
- Lâm Quân Nhi, em cũng lớn gan đấy chứ.
Nhưng Lâm Quân Nhi cũng chỉ nhún vai một cái, mặc dù so về nhà nội lẫn nhà ngoại thì cả cô và Cảnh Vân Trạch đều là vai em, nhưng nếu nói về độ trưởng thành, chín chắn thì chắc chắn Lâm Quân Nhi sẽ làm mẹ của Chương Duệ Mỹ rồi.
Sau khi chào tạm biệt xong thì Lâm Quân Nhi cũng lên xe, Chương Duệ Mỹ không phải không thích ở dinh thự Hàng gia, mà cô ấy sợ Hàng Nhan Đình, lúc trước ở cùng thì còn một cô em gái của Hàng Kình Âu tên là Hàng Nhan Tuyết, nhưng cô ấy đã lấy chồng rồi đi theo chồng vào cuối năm trước, nên mọi sự hòa giải giữa em chồng và chị dâu tương lai sẽ tan thành mây khói mất thôi.
- Được rồi, cô ấy cũng đi rồi, vào nhà thôi nào.
- Haizzz, em còn rất nhiều chuyện muốn nói với Quân Quân mà...
- Đâu phải cách nhau ba nghìn kilomet đâu, em cứ làm quá lên.
Chương Duệ Mỹ liền lườm nguýt bạn trai một cái, sau đó hùng hổ đi vào nhà. Hàng Kình Âu cũng có chút đổ mồ hôi hột, xem ra cô bạn gái của mình rất quý Lâm Quân Nhi, nhưng cũng đúng thôi... Dù sao cũng là chị em với nhau nhiều năm, giúp đỡ tương trợ nhau những khi khó khăn mà, nói chung thì có thể nói là tình thân hơn thủ túc.
Hàng Nhan Đình nhìn chị dâu tương lai, sau đó lại về hướng của chiếc xe vừa rời đi, dường như cô ấy cũng hiểu được một vài chuyện và hơn hết chính là lý do để Lâm Quân Nhi được yêu thích như vậy, một cô gái hiểu chuyện, mạnh mẽ nhưng lại nhu thuận đúng lúc, biết quan tâm mọi người xung quanh, sống hết lòng vì bạn bè và người thân, bảo sao cô lại được yru quý như vậy. Không chỉ là yêu quý, ngay cả tính mạng cũng có thể hi sinh bảo vệ Lâm Quân Nhi, điển hình chính là Diệp Vấn.
Hàng Nhan Đình ảo não đi vào nhà, Hàng Kình Âu cũng biết em gái hình như đã có chút thay đổi, không hồ nháo như trước nữa, chắc hẳn ở Ung Thành đã xảy ra không ít chuyện đâu. Nhưng bây giờ anh ta cũng không tiện hỏi, thôi thì cứ để vài ngày nữa vậy, còn anh ta trước mắt là phải đi dỗ cô bạn gái báo đời của mình. Bây giờ nếu không thì chắc tối nay anh ta sẽ khó ngủ lắm đây.
Mở cửa bước vào phòng, Hàng Nhan Đình nhìn bản thân ở trong gương, nếu bây giờ cô ấy có cho tiền thì cũng chẳng ai dám nói sự thật về cô ấy, vì gia cảnh hiển hách, hậu thuẫn hùng hậu, nhưng cũng vì họ luôn sống với cái tư tưởng sợ hãi nên Hàng Nhan Đình vẫn mải mê chạy theo suy nghĩ cá nhân, tạo cho cô một tính cách ương ngạnh không ai cần. Hàng Nhan Đình tự vỗ mặt một cái, chỉ tay năm ngón về phía chiếc gương, nói:
- Hàng Nhan Đình, mày trưởng thành rồi, không còn là công chúa Hàng gia nữa. Mày phải tự lập, phải tự mình tìm lấy tình yêu của mày! Đừng mong cậy vào anh trai nữa! Nghe rõ chưa!
Nhưng cho dù nói thế nào thì Hàng Nhan Đình cũng là thiên kim chưa từng chịu khổ, nói là tự lập nhưng... Nhưng tự lập bằng cách nào đây? Chẳng lẽ lại nhờ anh trai để tự lập sao? Nếu muốn làm gì đó thì ít nhất phải có cái kinh nghiệm hay hiểu biết trong đầu... Nhưng... Nhưng Hàng Nhan Đình không có, cô ấy bây giờ giống như một đứa trẻ với cái đầu trống rỗng, thì nên làm gì bây giờ?
Hàng Nhan Đình ngơ ngác nhìn mình trong gương, có chút ủ rũ và buồn bã nói:
- Nhưng mà, nên bắt đầu từ đâu đây?