Cô Dâu Gả Thay: Lão Đại, Anh Nhẹ Chút

Chương 7: Thích (H+)



Sau một lúc hôn triền miên thì Cảnh Vân Trạch thật sự không thể nào nhịn được nữa rồi, anh liền bắt đầu công cuộc "ăn" bữa chiều tối của mình. Nhưng mà cơ thể của Lâm Quân Nhi vốn mẫn cảm, trên người anh lại có thoang thoảng mùi máu tanh, bất giác cô lại nhíu mày, hỏi:

- Anh bị thương?

Cảnh Vân Trạch nghe như vậy cũng nhìn lại, trước ngực của anh đúng là có một mảng máu nhỏ, nhưng mà nó cũng chỉ là khi nãy anh ra ngoài cùng Tước Xạ thì lỡ va phải chỗ nào rồi trầy chút thôi, nhưng Cảnh Vân Trạch không ngờ cô lại có thể ngửi ra, anh cũng nói:

- Trên người tôi thì cũng không ích chỗ bị thương.

- Khoe khoang chiến tích sao?

- Không phải khoe, chỉ là muốn em cho một chút thương xót thôi.

Lâm Quân Nhi liền bĩu môi, người như anh mà cần sự thương xót của cô sao? Sau đó thì Cảnh Vân Trạch cũng dùng áo lau đi vết máu kia, rồi nhíu mày nhìn cô, nói:

- Em đang đánh trống lảng sao?

- Đánh cái đầu anh chứ đánh.

Cảnh Vân Trạch liền cầm lấy tay của cô, đặt lên ngực của mình, da thịt trần cùng cơ ngực săn chắc khiến cho Lâm Quân Nhi có chút giật mình, vốn cô định thu tay lại nhưng lại bị anh ghì chặt hơn. Cô bắt đầu lúng túng không biết phải làm thế nào, thì anh nói:

- Cho em cảm nhận một chút, sau này cũng sẽ không nhận nhầm chồng em là ai.

- Cảnh Vân Trạch, anh cũng bá đạo quá rồi đấy!

Khóe môi của Cảnh Vân Trạch chỉ nhếch lên, cho dù là bá đạo hay tàn bạo cũng được, nhất quyết hôm nay anh sẽ không bỏ qua cho cô gái này, nếu như anh bỏ qua... Thì ngày mai anh "ăn" tiếp.

Nhưng trong đầu của Lâm Quân Nhi chỉ có chút nghi hoặc, từ khi nào mà Cảnh Vân Trạch đã cởi áo rồi? Không ngờ anh lại nhanh nhẹn như vậy, nếu như anh thành thục như vậy thì chắc hẳn đây không phải lần đầu. Bất chợt Lâm Quân Nhi lại tự thấy chế giễu, anh là ai chứ? Anh là bang chủ hắc bang, làm sao có chuyện đây là lần đầu tiên được, cô đúng là điên mà.

Sau một hồi dây dưa thì Cảnh Vân Trạch cũng triệt để cởi hết quần áo của cả hai người, Lâm Quân Nhi cũng là thiếu nữ mới lớn... Cô đương nhiên cũng ngại ngùng, nhưng cái tên vô lương tâm nào đó thì lại nhìn cô cười khoái chí, sau một lúc loay hoay thì anh đã đem cái nên xé, xé ra.

Âm thanh rất rõ ràng, cũng khiến cho Lâm Quân Nhi thấy sợ rồi. Trong lòng cô nghĩ thầm: "Tên này thật sự muốn ăn một đứa mù như mình sao? Chẳng lẽ gu anh ta lại mặn như vậy? Đến cả mặt mũi của bản thân thế nào mình còn chưa biết..."

Thấy thái độ khẩn trương của cô, Cảnh Vân Trạch liền dịu dàng nói:

- Đừng căng thẳng.

Lúc hạ bộ kia đang dừng ở nơi cần vào thì cô liền đưa tay chống lên ngực của anh, nói:

- Khoan đã!

Cảnh Vân Trạch có chút nhíu mày, chẳng lẽ mỡ dâng đến tận miệng mèo rồi mà anh còn không ăn được sao? Nếu vậy chẳng khác nào một cú tát vào mặt anh chứ. Nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên của cô, nên anh cũng muốn nghe xem người sắp thành phụ nữ sẽ nói gì.

- Sao vậy? Hối hận sao?

- Không có, chỉ hỏi là anh có nhanh không? Chút nữa tôi và Vấn Vấn còn có chuyện cần nói.

Khóe môi Cảnh Vân Trạch kịch liệt co giật, cái gì mà nhanh hay không nhanh, chẳng lẽ cô đang khinh thường anh sao? Nếu đã như vậy thì anh cũng cúi xuống cắn nhẹ lên tai của cô, nói:

- Nhanh lắm, chút nữa là xong.

Lâm Quân Nhi càng nghe càng thấy giọng điệu của anh không đúng lắm. Vừa lúc cái mỏ hỗn của cô định hoạt động thì Cảnh Vân Trạch tựa như đã bấm độn tay nên đã tính ra bước tiếp theo, anh trực tiếp cuối xuống hôn lấy cánh môi của cô, sau đó thì hạ bộ cũng trực tiếp đi vào.

Cảm giác ấm nóng nhưng cũng không kém phần đau đớn từ cô mang lại khiến cho anh hừ mạnh một tiếng. Còn Lâm Quân Nhi thì hoàn toàn há hốc, cái thứ gì đó rất kì quái đang ở bên trong cô, vừa đau vừa thốn, trực tiếp đã khiến cho cô đau đến phát khóc.

Cảnh Vân Trạch biết cô khó chịu, nên cứ uốn éo, nhưng anh cũng không thoải mái là mấy. Bất chợt anh lại phân tán sự chú ý của cô bằng cách hôn lấy môi cô, anh đang cố gắng không để cô nghĩ đến cảm giác đau đớn kia.

Nhưng trong lòng của Lâm Quân Nhi đã đem mười tám đời tổ tông nhà anh ra mắng, còn nói cái gì làm chuyện giường chiếu sẽ thích lắm, cái này thì thích quái gì chứ, nếu như cô nghe ai nói thì cô sẽ đấm chết tên đó ngay!

Nhưng vì Cảnh Vân Trạch đã phân tán sự chú ý của cô, nên khi cô đang đắm chìm trong nụ hôn triền miên kia thì phía dưới anh đã nhẹ nhàng ra vào, dần dần thì cô cũng chấp nhận được bên trong có dị vật, nhưng cái nhịp độ bất thường của anh thì cô không nắm bắt được.

Lúc này Cảnh Vân Trạch mới buông tha cho cánh môi của cô, Lâm Quân Nhi được tự do thì cũng bất giác kêu lên mấy tiếng. Cả cơ thể của anh tựa như đều đổ ập lên người của cô, cô cũng đưa tay ôm lấy tấm lưng trần của anh, nhưng tay của cô cảm nhận được phía sau lưng của anh đều là những vết sẹo, đến cả một mảng thịt lành lặn cũng khó tìm.

Trong lòng của Lâm Quân Nhi dâng lên cảm giác xót thương, rốt cuộc thì người đàn ông này đã trải qua những gì? Tại sao một con đường vinh quang mà Cảnh gia đã trải anh lại không đi, anh lại lựa chọn đi trên con đường đầy gai góc, đầy nguy hiểm với mùi máu tanh và xác người.

Có lẽ Cảnh Vân Trạch cũng đã cảm nhận được tay cô đang run lên, anh còn tưởng vì cô đã sờ trúng vết thương cũ nên khiến cô sợ. Anh liền ngay lập tức ngồi thẳng dậy, nhẹ nhàng hôn lên trán của cô trấn an, nói:

- Không cần sợ. Tôi sẽ bảo vệ em.

- Cảnh Vân Trạch... Anh là người thế nào?

Nghe câu hỏi ngốc nghếch của Lâm Quân Nhi lại khiến cho Cảnh Vân Trạch cảm thấy ấm áp, từ trước đến giờ có lẽ cô là người đầu tiên tò mò về con người của anh. Nhưng hiện tại, anh vẫn chưa sẵn sàng để nói với cô, anh là ai.

Cảnh Vân Trạch nhẹ nhàng vén tóc của cô, nói:

- Anh là chồng em. Chỉ cần nhớ như vậy là được rồi.

Một đêm dài triền miên, bên trong phòng chỉ truyền ra những âm thanh yêu kiều của người phụ nữ, bên cạnh là tiếng thở dốc cũng như là trấn an của một người đàn ông. Cảnh đêm tĩnh mịch nhưng khung cảnh ở một nơi nào đó lại vô cùng nóng bỏng.

Chẳng biết Cảnh Vân Trạch đã chuẩn bị bao nhiêu "cái cần chuẩn bị", Lâm Quân Nhi chỉ biết anh làm hết lần này đến lần khác, đến khi hai chân của cô dường như không thể cử động được nữa thì anh mới dừng lại. Nằm trong lòng của Cảnh Vân Trạch, cô có chút ủy khuất, nói:

- Anh rốt cuộc là thứ gì vậy? Anh không mệt sao?

- Không mệt, ham muốn em đã lâu.

- Ấu trĩ. Vô sỉ!

- Cảm ơn bà xã đã quá khen.

Sau một hồi đại chiến ba trăm hiệp trên giường, sau đó lại thêm hai trăm hiệp đấu võ mồm thì Lâm Quân Nhi cũng mệt mỏi mà ngủ thiếp đi, Cảnh Vân Trạch nhìn thấy cô ngủ rồi cũng dịu dàng kéo chăn đắp lên cho cả hai người, càng không thể quên hôn nhẹ lên trán của cô, nói nhỏ:

- Ngủ ngon.
Màn đêm cũng dần đi vào tĩnh mịch, đèn đường cũng đã tắt hết, từng nhà đều đã say giấc nồng từ lâu.

Anh chỉ mong thời gian này mãi mãi dừng lại ở đây, anh sợ một ngày nào đó mình sẽ để tâm đến cô nhưng không có sự hồi đáp... Anh không muốn ép buộc ai, càng không muốn cưỡng ép người mình yêu. Nhưng anh hi vọng, lần này là lần đầu anh kết hôn, cũng sẽ là lần cuối.

Không biết từ khi nào, nhưng có lẽ Cảnh Vân Trạch đã thích Lâm Quân Nhi mất rồi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv