Buổi tối ngày hôm đó thì Triều Vũ và Kha Nguyệt cũng phụng lệnh của Cảnh Vân Trạch mà đến quán bar kia đưa hai vị tiểu thư về Dinh Trạch, Lâm Quân Nhi và Diệp Vấn nhìn nhau, trong lòng Diệp Vấn có chút lo lắng... Cô ấy sợ sau khi tỉnh rượu thì thái độ của Cảnh Vân Tranh đối với mình sẽ thay đổi, nhưng Lâm Quân Nhi đã an ủi cô ấy rằng không sao cả... Tình yêu mà, phải xuất phát từ cả hai phía thì mới trọn vẹn, còn đây là Cảnh Vân Tranh tự mình yêu đơn phương, không thể trách ai được.
Còn về Triệu Thiếu Hà thì Lâm Quân Nhi càng thấy tội hơn, bây giờ ai cũng biết Triệu Thiếu Hà thích Phàn Chúc Hạo, nhưng có lẽ cái bóng của cô quá lớn, Phàn Chúc Hạo sẽ khó tiếp nhận cô ấy... Nếu có thể tiếp nhận thì cũng chỉ là một bức bình phong thôi.
- Tiểu thư, liệu hai người họ có ổn không?
- Chị cũng không biết nữa, nhưng hi vọng họ sẽ ổn. Em về phòng nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta còn phải chuẩn bị nhiều việc lắm.
Diệp Vấn cũng chỉ gật đầu, nhìn theo bóng lưng vừa lo sợ vừa đơn độc của Diệp Vấn, Lâm Quân Nhi cũng không biết nên xử lý tình huống này thế nào nữa. Có thể trước kia Tước Xạ từng hi vọng cậu ấy và Cảnh Vân Tranh có kết quả, nhưng thời cuộc đã nói cho cậu ấy biết rằng sẽ chẳng có kết quả nào ở đây, vì thế nên Tước Xạ vẫn luôn chưa muốn mở lòng, nhưng khi gặp Diệp Vấn, một cô gái cần cù, tỉ mỉ lại còn hiểu chuyện, thử hỏi ai mà không động lòng kia chứ.
Kéo chăn lại cho Triệu Thiếu Hà và Cảnh Vân Tranh xong thì cô cũng về phòng.
Cảnh Vân Trạch đang đọc sách ở trên giường nhìn thấy vợ mình vào liền đặt quyển sách xuống, thuận tay cũng nâng mắt kính lên, nhìn cô, nói:
- Em sao vậy bà xã?
- Em đang suy nghĩ không biết có nên gả Vấn Nhi hay không. Anh nói xem, con người của Tước Xạ như thế nào? Có thật sự an toàn cho em ấy hay không?
Lâm Quân Nhi bước lên giường, Cảnh Vân Trạch cũng choàng tay ôm lấy cô.
Thật ra Tước Xạ giống như anh vậy, vì cậu ấy là một sát thủ, nên ở bên cạnh cậu ấy chắc chắn sẽ không quá an toàn, nhưng Cảnh Vân Trạch dám đảm bảo Tước Xạ sẽ bảo vệ cô gái hắn yêu đến chết đi mới thôi. Anh từng nghe Phụng Quy nói về lần cô bị bắt cóc, một con người khô khan như Tước Xạ lại nói ra những lời dỗ dành Diệp Vấn đầy ngọt ngào, kể từ giây phút đó thì Phụng Quy đã biết được Tước Xạ có tình ý với cô gái nhỏ này.
Hơn nữa những lần Diệp Vấn ở Long Nhuệ bang đều là do Tước Xạ đích thân bảo vệ và chỉ dẫn, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, nên chuyện Tước Xạ ở bên cạnh Diệp Vấn là chuyện sớm muộn thôi.
- Anh không biết tương lai họ có hạnh phúc hay không. Nhưng hiện tại Tước Xạ đang nghiêm túc với mối quan hệ này.
- Sao anh lại nói vậy?
- Vì cậu ta trước giờ chưa từng nghỉ phép, kể cả các dịp lễ, Tết. Nhưng vì một ngày hẹn hò với Diệp Vấn mà đã xin nghỉ, không chỉ ngày hôm nay, cách đây vài tuần thì cậu ấy đã có xin anh nghỉ một ngày, chắc hẳn là sắp xếp cho ngày hôm nay.
Lâm Quân Nhi nhìn Cảnh Vân Trạch, anh cũng gật đầu xem như xác nhận những chuyện này. Hóa ra không phải họ không biết cách yêu, mà vốn dĩ là chưa gặp đúng người.
Cảnh Vân Trạch thấy vợ mình cuối cùng cũng trút được gánh nặng liền hôn lên cổ của cô, nói:
- Bà xã, chúng ta nên chuyên tâm rồi nhỉ?
- Cảnh Vân Trạch, anh thật sự có tâm trạng sao?
- Sao lại không, vợ anh ở đây chứ anh có thất tình đâu chứ?
Lâm Quân Nhi bĩu môi, nhưng Cảnh Vân Trạch chỉ vừa mới định hôn lên môi vợ mình thì từ bên ngoài cửa đã truyền đến tiếng gõ cửa gấp gáp, cô nhìn anh rồi nháy mắt ra hiệu, anh thở dài rồi cũng bước ra ngoài xem.
Là Kha Nguyệt đang gõ cửa. Vốn cô ấy định gọi Lâm Quân Nhi, nhưng khi cánh cửa mở ra lại là Cảnh Vân Trạch thì cô ấy liền hoảng sợ, cúi đầu một góc chín mươi độ, sợ hãi nói:
- Xin lỗi Lão đại, nhưng mà tam tiểu thư đang ở ngoài ban công, cô ấy nói muốn nhảy lầu.
- Vậy cứ cho nó nhảy đi.
Nói xong anh liền quay người vào trong, nhưng chưa kịp đi thì anh còn quay lại, vốn Kha Nguyệt còn tưởng Lão đại đổi ý rồi, nhưng không ngờ anh lại nói:
- À phải rồi, nói với nó muốn nhảy thì tìm tư thế đẹp một chút, sau này gia đình có gọi hồn thì còn cái giao diện để gặp, đừng dọa vợ tôi sợ.
Nói xong, Cảnh Vân Trạch mặc kệ Kha Nguyệt há hốc ở bên ngoài mà trực tiếp đóng cửa cái *Rầm*. Lâm Quân Nhi thấy anh quay lại liền hỏi có chuyện gì thế, nhưng một khắc xuân thu đáng ngàn vàng, anh trực tiếp đè lên cơ thể của vợ, hôn lên môi của vợ, nói:
- Cảnh Vân Tranh muốn nhảy lầu.
- Anh không cản sao?
- Không, tại sao phải cản chứ? Dù sao cũng gần Tết rồi, nó chết thì cũng đỡ một phần tiền lì xì.
Khóe môi của Lâm Quân Nhi giật giật, đúng là kẻ tàn ác thường sống thảnh thơi!
[...]
Còn Cảnh Vân Tranh đang khóc lóc đòi gặp Tước Xạ, Diệp Vấn cũng bị cô ấy dọa cho khóc lóc. Dường như trên dưới Dinh Trạch đều quan tâm, lo lắng cho cô ấy, chỉ có anh hai và chị dâu là mặc kệ thôi nhỉ?
À, còn có đứa cháu trai Cảnh Sở Tiêu nữa.
- Chị Tranh Tranh, chị đừng nghĩ quẩn... Mau xuống đây đi mà.
- Mau tránh ra! Tôi muốn chết, tôi không muốn sống nữa! Các người tránh xa.
Nghe đến đây, Tước Xạ liền nắm lấy tay của Diệp Vấn kéo sang một bên, còn nhẹ nhàng nói với cô ấy:. Ngôn Tình Cổ Đại
- Mặc kệ cô ấy đi, em lên phòng nghỉ trước đi, chút nữa anh mua trà sữa cho em.
- Nhưng mà...
- Ngoan, không nhưng nhị gì cả, cô ấy không có gan nhảy đâu.
Diệp Vấn nhìn Cảnh Vân Tranh, sau đó cũng gật đầu nhưng vẫn ngoái đầu lại nhìn, Tước Xạ liền trừng mắt một cái, Diệp Vấn cũng cụp đuôi rồi vào nhà.
Thái độ lo lắng này của Tước Xạ càng khiến cho cái suy nghĩ tự tử của Cảnh Vân Tranh tăng lên cao, cô ấy vẫn còn cứng miệng đuổi anh đi, Tước Xạ cũng thuận theo ý cô ấy mà rời đi.
Cảnh Vân Tranh với đôi chân mềm nhũn nhìn xuống dưới đất, vốn dĩ vừa rồi cô ấy chỉ định làm giá một chút, hù dọa Diệp Vấn và Tước Xạ một chút thôi, ai mà ngờ họ thật sự không quan tâm cô ấy thật.
Đến khi Kha Nguyệt đi đến, Triều Vũ liền hỏi Lão đại đâu, Kha Nguyệt liền lắc đầu.
- Anh hai chị dâu đâu?
- Lão đại nói "Vậy cứ cho nó nhảy đi. À phải rồi, nói với nó muốn nhảy thì tìm tư thế đẹp một chút, sau này gia đình có gọi hồn thì còn cái giao diện để gặp, đừng dọa vợ tôi sợ."
Triều Vũ nghe thấy cũng chỉ biết nhịn cười, còn Cảnh Vân Tranh liền kinh ngạc đến mức sắp đứng không vững rồi. Nhưng không sao, anh hai không quan tâm thì vẫn còn anh ba mà. Ngay lúc này, Triều Vũ liền mở lên tin nhắn, hóa ra là một đoạn tin nhắn thoại của Cảnh Vân Trình, cậu ấy nói là:
- [À, Cảnh Vân Tranh muốn nhảy lầu à? Vậy thì nhảy nhanh một chút, nhảy xong thì nhớ về nhà, ghé qua chỗ của Ngọc Tú lấy bưu phẩm giúp anh nhé. Cảm ơn em, chúc em nhảy lầu vui vẻ]
Cái nhà này đúng là quá đáng!
Kẻ tàn ác đúng là sống rất thảnh thơi! Cảnh Vân Tranh hận, không nhảy nữa!
Nghĩ đến đây, Cảnh Vân Tranh liền vào trong phòng, kéo rèm cửa lại rồi leo lên giường dẫy đành đạch, không có ai quan tâm cô ấy hết... Không một ai...
Nhưng trong lúc Cảnh Vân Tranh đang giẫy giụa như cá mắc cạn thì Triệu Thiếu Hà đã quay qua, ngái ngủ nói:
- Đừng có nhảy nữa, ở nhà chứ có phải vũ trường đâu mà "dẫy đầm" vậy!
Cảnh Vân Tranh khóc không thành tiếng!