Cảnh Vân Trạch vốn định đưa Lâm Quân Nhi về nhà, nhưng vì cô lo lắng cho vết thương của anh nên nằng nặc đòi anh đưa cô đến bệnh viện. Khi bác sĩ đang cố gắng lấy viên đạn ra khỏi chân của anh thì Lâm Quân Nhi cũng được bác sĩ Từ Kính Dâng kiểm tra lại mắt, bác sĩ Từ nhìn cô liền thấy quen mắt... Hình như trước kia nói chuyện với Cảnh Vân Trình thì cậu ấy đã thấy ảnh của cô, trong điện thoại của cậu ta.
Từ Kính Dâng cũng định bụng kiểm tra xong sẽ hỏi lại cô, nhưng khi bác sĩ vừa nói mắt cô đã bình phục rồi thì ngay lập tức Lâm Quân Nhi đã chạy đến tìm Cảnh Vân Trạch.
Từ Kính Dâng đứng từ phía xa nhìn theo, Quản Ngọc Tú đã tốt bụng nhắc nhở:
- Đừng nhìn nữa, cô ấy không phải người mà cậu nên nhìn.
- Em không phải thích cô ấy mà nhìn... Chỉ là... Trong điện thoại của Cảnh Vân Trình, có ảnh của chị ấy.
Quản Ngọc Tú im lặng, chuyện này Cảnh Vân Trạch chưa từng nói với cô ấy, nhưng vào hôm Dương Dung Nhuệ làm loạn ở bệnh viện thì cô ấy đã nhìn thấy sự lo lắng trên gương mặt của Cảnh Vân Trình. Nhưng nực cười thật đấy...
Quản Ngọc Tú thích Cảnh Vân Trình sáu năm, nhưng vừa gặp Lâm Quân Nhi thì sáu năm kia đã không là gì. Cô ấy thở dài rồi rời đi, nhưng Quản Ngọc Tú lại không biết rằng, ở phía sau nhìn theo là ánh mắt si tình của Từ Kính Dâng, cậu ta biết đàn chị này thích Cảnh Vân Trình sáu năm, nhưng Từ Kính Dâng cũng thích thầm Quản Ngọc Tú sáu năm... Chỉ vì cô ấy nên cậu ta mới học ngành y, một ngành mà cậu ta không hề thích một chút nào.
Nhưng mà cho dù qua bao nhiêu năm thì Từ Kính Dâng cũng không dám nói với Quản Ngọc Tú ba chữ "Em thích chị".
[...]
Cảnh Vân Trạch được đưa vào phòng hồi sức, Lâm Quân Nhi ngồi ở một bên nhìn chồng của mình. Anh cũng không nhịn được nữa, liền nói:
- Em nhìn anh làm gì vậy?
- Không phải anh nói, đôi mắt của em chỉ được phép nhìn anh thôi sao?
- Bà xã, em nhìn nữa anh sẽ ăn em đấy.
Lâm Quân Nhi liền híp mắt, mắng anh đã què còn không yên phận. Lúc này thì Phụng Quy và Kha Nguyệt cũng đã đến nơi, nhìn cảnh phu nhân và Lão đại ân ái thì bất giác cả hai cô gái của chúng ta lại thấy ganh tị.
- Phu nhân, em thấy chị thế nào?
- Như em nghĩ.
- Như em nghĩ là thế nào?
- Chính là bán nam bán nữ!
Phụng Quy liền tức đến mức muốn thổ huyết, còn định bước đến đánh vào mông của cô một cái, nhưng thứ mà Phụng Quy nhận lại được chính là ánh nhìn thân thiện từ Lão đại của mình. Ngay lập tức Phụng Quy liền cụp đuôi lại ngay.
- Lão đại, tài sản của Kim gia thế nào đây? Kim Trấm lập di chúc cho con gái Kim Giai Ý, nhưng cô bé đã mất rồi... Vậy chúng ta nên làm gì với nó đây?
- Đem cho nhà họ Vương đi, dù sao Vương Ngữ Yên cũng là vợ của lão mà.
Phụng Quy cũng gật đầu, sau đó thì cũng hỏi thăm cô và anh vài câu rồi xin phép rời đi.
Cảnh Vân Trạch ở bệnh viện gần ba ngày đã thấy khó chịu, bức bối ở trong người, không những vậy mà anh còn phải chứng kiến cảnh vợ mình ôm hôn một tên nam nhân khác nữa chứ. Không chỉ vậy mà tên nam nhân không răng kia mỗi khi được cô ôm, cô hôn còn cười khanh khách, còn tưởng là đang cười vào mặt anh không đấy!
- Bà xã, em đừng suốt ngày ôm con có được không? Em ôm anh cũng được mà.
- Ôm anh? Bệnh nhân thì nên nghỉ ngơi đi ha, khi nào anh khỏe lại thì em sẽ ôm anh.
- Anh khỏe rồi mà.
- Vậy sao? Vậy anh tự mình đi bảy bảy bốn mươi chín bước cho em xem.
Cảnh Vân Trạch á khẩu, vợ anh sao đột nhiên lại nhẫn tâm như vậy chứ? Bắt anh ở cái nơi ngột ngạt này thì thôi đi, còn bắt anh chịu đựng cảnh tượng vợ mình ngoại tình công khai nữa chứ, coi có tức hay không chứ!
Nhưng nói vậy thôi, sau ba ngày thì Lâm Quân Nhi cũng đã đưa Cảnh Vân Trạch về nhà.
Ở trên giường, Cảnh Vân Trạch choàng tay ôm lấy vợ mình, nói:
- Bà xã, ở bên em thật sự rất bình yên.
- Vậy sao? Còn ở bên anh thì em chẳng bình yên chút nào.
- Em oan thán gì đấy?
Lâm Quân Nhi liền lập tức giả ngu, cô làm gì dám oan thán cơ chứ. Ngay lúc này, Cảnh Vân Trạch liền hôn lên đỉnh đầu của vợ mình, anh cũng nhân cơ hội này đề nghị sẽ tổ chức một hôn lễ khác, để bù đắp cho cô. Nhưng Lâm Quân Nhi đã từ chối.
Lâm Quân Nhi vòng tay ôm lấy anh, nói:
- Không cần tổ chức hôn lễ nào cả, chỉ cần một bữa tiệc nhỏ, cho gia đình và bạn bè chúng ta là đủ rồi.
- Được, đều nghe em. Em muốn thế nào thì chính là thế ấy.
Cả hai người đều biết rõ cho dù Kim Trấm có chết thì rồi cũng sẽ mọc lên nhiều người khác đối đầu với anh, chắc chắn cuộc sống của họ sẽ chẳng mãi bình yên đâu. Nhưng ít nhất hiện tại, cả Lâm Quân Nhi và Cảnh Vân Trạch đều hạnh phúc, anh ôm chặt lấy vợ mình, chỉ cần anh còn một hơi thở thì chắc chắn vợ con anh sẽ bình an.
[...]
Buổi sáng, Lâm Quân Nhi thức dậy từ sớm để chuẩn bị bữa ăn sáng cho chồng mình. Khi Cảnh Vân Trạch tỉnh giấc thì đã không thấy cô, anh còn cuống cuồng lên đi tìm, nhưng vừa bước xuống nhà thì Cảnh Vân Trạch đã nhìn thấy hình ảnh một người vợ đảm đang ở dưới bếp đầy tất bật.
Nhẹ nhàng bước đến, ôm lấy cô từ phía sau, thoải mái tựa cằm vào vai của cô, nói:
- Em dậy sớm vậy làm gì. Ngủ thêm một chút nữa đi, việc này có người làm mà.
Lâm Quân Nhi xoay người lại, nhìn anh rồi nở một nụ cười dịu dàng, hôn lên má của anh, nói:
- Ông xã buổi sáng vui vẻ.
Hai chữ "Ông xã" liền như một bàn tay ma thuật dựng đầu anh dậy một cách tỉnh táo, anh ngạc nhiên nhìn biểu hiện của vợ mình. Hình như hôm nay cô có gì đó rất vui thì phải?
- Em hôm nay sao vậy?
- Anh nhanh đi rửa mặt rồi ra ăn sáng. Nhanh lên.
- Vậy chút nữa em lại gọi anh là ông xã nha?
- Được, được, được. Anh nhanh đi đi.
Cảnh Vân Trạch liền lập tức vui vẻ mà đi lên phòng, Cảnh Vân Tranh và Triệu Thiếu Hà từ bên ngoài đi vào liền ngơ ngác nhìn. Hình như hôm nay anh trai có gì đó vui lắm.
- Chào chị dâu, tụi em mới tới.
- A, hai đứa ăn gì chưa? Chị có nấu chút đồ ăn sáng, hai đứa muốn ăn không?
Triệu Thiếu Hà liền bước vào bếp nhìn, là hoành thánh sao? Đây là món mà Cảnh Vân Trạch rất thích, nhưng hình như đâu có ai nói cho chị dâu biết đâu nhỉ? Sao hôm nay chị dâu lại nấu món này? Cảnh Vân Tranh nhìn vào nồi nước dùng, ngửi một cái hai mắt liền sáng lên.
- Chị dâu, thơm thật đấy.
- Vậy sao? Chị cũng không biết Vân Trạch thích món gì nên chị nấu món chị thích.
- Chị và anh hai có khẩu vị giống nhau ghê.
Đến đây, Cảnh Vân Tranh cũng nói anh rất thích món này, không chỉ vậy mà anh còn rất thích ăn táo đỏ và cam, Diệp Vấn nghe vậy cũng nhanh miệng nói tiểu thư nhà họ cũng y như vậy. Triệu Thiếu Hà liền tặc lưỡi, nói:
- Hai người đúng là trời sinh một cặp.
Ở trên tầng, Cảnh Vân Trạch chậm rãi bước xuống, nghe em gái nói như vậy thì anh cũng không nhịn mà nói thêm:
- Anh và vợ anh đương nhiên là trời sinh một cặp rồi.
Lâm Quân Nhi nhìn anh vẫn mặc áo sơmi đen tay dài, nhìn mà nóng nực giúp anh luôn ấy. Cô liền hỏi:
- Anh định đi đâu à?
- Không có, anh chỉ ở nhà với em thôi.
- Vậy anh đi thay cái áo thun bình thường đi, nhìn anh em nóng hết cả người.
Cảnh Vân Trạch vốn dĩ muốn giải thích, nhưng nhìn vợ mình rồi cũng chỉ cười khổ, sau đó lại đi lên phòng thay vào.
Lúc anh bước xuống thì Diệp Vấn có chút giật mình, anh còn tưởng mình dọa cho cô gái nhỏ Diệp Vấn sợ rồi nên định che tay của mình lại, nhưng Lâm Quân Nhi lại nhìn anh, nói:
- Để chút nữa em đi mua cho anh vài cái áo thun. Cái anh đang mặc đã sắp chật rồi.
Anh bước đến, nhìn cô, có chút kinh ngạc hỏi:
- Em không sợ sao?
- Sợ gì chứ? Trước kia không thấy những em đã đoán được rồi, chỉ là... Chưa nhìn rõ anh thôi, tối nay em sẽ cố gắng mở to mắt nhìn thân thể ngọc ngà của anh.
Triệu Thiếu Hà và Cảnh Vân Tranh đang ăn cũng bị sặc, Cảnh Vân Tranh liền ho khan một tiếng, nói:
- Anh hai, chị dâu... Ở đây còn có con nít, hai người nói gì vậy!
Lâm Quân Nhi nhìn sang cô em chồng, liền nghiêng đầu, khó hiểu hỏi:
- Con nít thì sao? Tối nay chị giúp A Trạch thay băng gạc thôi mà, có gì đâu mà con nít ở đây hay không? Cảnh Vân Tranh, chị thấy là cái đầu của em suy nghĩ linh tinh mới đúng!
Cảnh Vân Tranh á khẩu, là cô ấy sai, được chưa!
Buổi sáng ngọt ngào của hai vợ chồng nhà này đúng là khiến người ta phải ganh tị. Nhưng cũng may, nó đã quay lại quỷ đạo ban đầu, chỉ hi vọng sẽ không có gì bất trắc nữa xảy ra... Thử thách họ như vậy là quá đủ rồi!