Lâm Quân Nhi bất chợt giật mình, giọng nói đặc trưng này không thể lẫn vào đâu được. Cô ta chính là Dương Dung Nhuệ, nhưng tại sao cô ta lại xuất hiện ở đây nữa rồi?
Hiển nhiên Dương Dung Nhuệ cũng không để cô suy nghĩ quá lâu liền nói:
- Báo chí dạo này nhanh thật đấy. Cảnh phu nhân của A Trạch mới mang thai có hai tuần mà đã bị đào ra rồi, cô có ngạc nhiên không?
Cô định đứng dậy rời khỏi, nhưng Dương Dung Nhuệ lại nhanh hơn một bước vào ngồi ở phía đối diện của cô, nhìn cô di chuyển khó khăn cũng chỉ cười khẩy, tự mình cầm lấy một tách trà trên tay, nhấm nháp một ngụm nhỏ, nói:
- Cảnh phu nhân không muốn biết lý do tôi xuất hiện ở đây à? Hay thú vị hơn chính là cách mà tôi có thể vào được Dinh Trạch.
- Không hứng thú!
Dương Dung Nhuệ có chút nhíu mày, rõ ràng mà nói thì nếu là một người phụ nữ sẽ rất để tâm đến chuyện này mới đúng chứ? Sao đối với Lâm Quân Nhi thì chuyện bạn gái cũ vào nhà của mình nhưng cô hình như rất dửng dưng thì phải?
- Cảnh phu nhân, cô thật sự không hứng thú sao? Nhưng mà... Tôi sợ chuyện tôi sắp nói đây sẽ khiến cô cảm thấy khó chịu.
- Vậy thì câm mồm và biến đi.
Dương Dung Nhuệ tức đến mức mắt sắp nổ đom đóm rồi, nhưng cô ta cũng không thể tức giận, bất chợt cô ta lại đưa tay xoa xoa bụng dưới của mình, kiêu ngạo nói:
- Hình như Cảnh phu nhân chưa biết, tôi và A Trạch chỉ mới chia tay mới hơn một tháng trước khi cưới cô. Hiện tại, tôi đang mang thai con của anh ấy. Thế nào? Cô có vui không? Con của chúng ta có cùng một cha đấy.
Lâm Quân Nhi mới đầu nghe thì cũng có chút giật mình, nhưng mà trước kia Cảnh Vân Trạch sợ cô sẽ suy nghĩ lung tung nên đã nói hết sự thật cho cô biết. Đúng là hai người họ chia tay chỉ cách hôn lễ của họ một tháng, nếu như Dương Dung Nhuệ mang thai thì đúng là có khả năng đứa bé là của Cảnh Vân Trạch. Nhưng bên cạnh đó anh cũng từng nói, trước khi quan hệ thì anh đều nhờ Quản Ngọc Tú kê cho mình một liều thuốc ngừa thai dành cho nam, nói đúng hơn chính là anh không muốn Dương Dung Nhuệ mang thai.
Nghĩ đến đây, khóe môi của Lâm Quân Nhi lại nhếch lên, cô cười nói:
- Vậy sao? Nếu vậy thì đứa bé của cô sẽ sinh ra trước con của tôi rồi. Vậy thì cũng hay, tôi có thể dùng đứa con của cô để làm thí nghiệm. Đợi khi con tôi chào đời thì tôi cũng có kinh nghiệm chăm sóc trẻ nhỏ rồi, thật may quá.
Dương Dung Nhuệ kinh ngạc, hình như mọi thứ đã đi quá quỹ đạo ban đầu mà cô ta đã vẽ ra. Vốn dĩ cô ta nghĩ khi Lâm Quân Nhi biết tin cô ta mang thai con của chồng mình thì sẽ tức giận, đối với một người phụ nữ miệng mồm giảo hoạt như Lâm Quân Nhi thì chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này... Nhưng viễn cảnh trước mắt lại không đúng lắm.
Lâm Quân Nhi cũng từ từ ngồi xuống, nói:
- Dương tiểu thư, tôi thật sự không hiểu sao cô lại có thể bám dai như đỉa đói vậy nhỉ? Rõ ràng cô có thể gả cho một người đàn ông tốt hơn, nhưng cô lại chọn cách bám lấy Cảnh Vân Trạch thay vì chọn con đường sáng suốt hơn.
- Im miệng! Một cô dâu gả thay như mày thì lấy tư cách gì mà nói tao!
Dừng một chút, Dương Dung Nhuệ lại nói:
- Hiện tại tao đang mang thai đứa cháu đích tôn của nhà họ Cảnh. Chỉ cần tao sinh con trai thì mày nghĩ đứa con trong bụng mày sẽ còn giá trị sao?
Lâm Quân Nhi lắc đầu, cô thật sự không hiểu tại sao lại có người chấp mê bất ngộ như vậy chứ? Cô biết chắc chắn đứa con này không phải của Cảnh Vân Trạch, nhưng nếu như Dương Dung Nhuệ vẫn khăng khăng khẳng định đứa bé đó là của anh thì cũng không sao, dù sao thì trẻ con cũng là vô tội. Nếu cô ta dám sinh, thì cô cũng dám nuôi... Nhưng mà... Nhưng mà cô chỉ sợ Dương Dung Nhuệ sẽ lợi dụng cái thai này để làm tổn hại đến danh tiếng của Cảnh Vân Trạch mà thôi.
- Lâm Quân Nhi, mày đang nghĩ mày là ai? Mang thai con của Cảnh Vân Trạch cũng chưa chắc sẽ là cái bùa hộ mạng cho mày đâu, biết đâu cái thai vô dụng của mày là nữ thai thì sao? Cảnh gia trước giờ chỉ mong có cháu trai nối dõi mà thôi, nếu mày sinh con gái thì cũng chỉ vô dụng như mẹ của nó!
- Nhưng ít nhất con gái tôi có cha, có mẹ, có ông bà, được đưa vào gia phả Cảnh gia. Còn con trai của cô thì sao? Được Cảnh gia đưa về, nhưng mẹ nó... Vẫn là tôi! Vì tôi là con dâu trưởng nhà họ Cảnh, là vợ hợp pháp của Cảnh Vân Trạch, nên cho dù muốn hay không thì con trai cô mang nặng đẻ đau... Vẫn gọi tôi là "MẸ"!
Dương Dung Nhuệ siết chặt đấm trong tay, vừa bước đến giằng co với cô thì chiếc xe của Cảnh Vân Trạch đã về đến rồi.
Nhưng Cảnh Vân Trạch vẫn không biết vợ mình ở bên ngoài sân đang giằng co với Dương Dung Nhuệ nên đã vào thẳng nhà trước.
Còn Dương Dung Nhuệ lại bước đến, muốn đẩy cô ngã nhưng thính giác và cảm giác của Lâm Quân Nhi cho cô biết bản thân đang gặp nguy hiểm liền vội vàng đứng dậy và tìm cách rời đi, tuy nhiên Dương Dung Nhuệ dường như không có ý tha cho cô nên đã bám theo, dù sao mắt của cô cũng không nhìn thấy gì nên cũng chưa chắc là chạy thoát.
Dây thần kinh của Lâm Quân Nhi giống như bị đóng băng vậy, cô đã phó mặc bản thân cho ông trời quyết định. Lúc này, Dương Dung Nhuệ từ sau lưng đẩy mạnh cô một cái, cũng vừa đúng lúc Cảnh Vân Trạch và mọi người ra vườn tìm cô, nhìn thấy vợ mình sắp ngã anh ngay lập tức nhảy đến, ôm lấy cô, dùng cơ thể làm cái đệm cho cô ngã xuống. Lâm Quân Nhi có thể nghe thấy mùi hương quen thuộc liền đưa tay chạm vào người anh, lo lắng hỏi:
- Vân Trạch, anh không sao chứ?
Cảnh Vân Trạch nhẹ nhàng dìu vợ mình đứng dậy, sau đó cũng sốt ruột hỏi:
- Em không sao chứ? Cô ta không làm gì em chứ?
- Em không sao.
Cảnh Vân Trạch liền đưa vợ mình đến chỗ của Diệp Vấn, nhưng trước khi bước đến chỗ Dương Dung Nhuệ thì Lâm Quân Nhi vẫn nhẹ nhàng níu lấy cánh tay của anh, dặn dò:
- Anh đừng dùng lực... Cô ta đang mang thai.
Cảnh Vân Trạch nghe vậy thì cơ mặt càng khó chịu hơn, tình cũ không rủ cũng đến đúng là phiền phức muốn chết, biết vậy trước đó anh đã cho người xử lý cô ta luôn cho rảnh nợ. Nhưng cũng may... Cũng may vợ anh vẫn luôn tin tưởng anh, hơn nữa vợ anh còn là một người có tấm lòng lương thiện.
- Dương Dung Nhuệ, hình như tôi đã cảnh cáo cô không được đến làm phiền vợ tôi rồi mà? Là do tôi nói không rõ hay não của cô bị úng nước?
Nhưng Dương Dung Nhuệ dường như không sợ anh, cô ta còn bước đến ôm lấy cánh tay của anh, còn cố ý cọ sát vòng một vào tay của anh, nói:
- A Trạch, em đến đây là muốn báo cho em gái Quân Quân một tin vui thôi mà.
Cảnh Vân Trạch hoàn toàn không có ý muốn tiếp xúc thân mật với cô ta, nên đã dùng lực một chút đẩy cô ta ra, nhưng anh không nghĩ cái đẩy nhẹ của anh lại khiến cho Dương Dung Nhuệ ngã xuống đất. Không lâu sau, cô ta còn ôm bụng kêu đau.
Nhưng Cảnh Vân Trạch chỉ nghĩ đơn giản là cô ta đang ăn vạ thôi, một lúc sau thì thân dưới của cô ta đã chảy rất nhiều máu. Cảnh Vân Trạch lúc này mới ý thức được mọi chuyện cô ta nói đều là sự thật, nhưng cái thai này chắc chắn không phải của anh!
Dương Dung Nhuệ liền ôm bụng la hét, tiếng la của cô một lần nữa thu hút sự chú ý của Triệu Thiếu Hà và Cảnh Vân Tranh, hai cô gái bước ra ngoài vườn thì thấy Dương Dung Nhuệ ở trên một vũng máu lớn, không thể nhịn được sự sợ hãi mà la lớn một tiếng. Còn Dương Dung Nhuệ thì không ngừng ôm bụng rồi rên rỉ:
- Cảnh Vân Trạch, anh là tên giết người... Chính anh đã giết chết đứa con của chúng ta... Cảnh Vân Trạch, nếu như đứa nhỏ chết yểu thì anh cũng đừng mong sống yên ổn! Cảnh Vân Trạch, anh... Anh đừng nghĩ anh và con ả tiện nhân kia có thể sống an ổn!
Cảnh Vân Trạch cảm thấy người phụ nữ này rất ồn ào, liền dùng một miếng vải ở trong túi ra nhét vào miệng của cô ta, sau đó lạnh lùng đứng dậy, gọi Triều Vũ và Kha Nguyệt, nói:
- Đưa cô ta đến bệnh viện Thần Hy, nói với Bác sĩ Quản giúp cô ta xử lý đứa bé. Sau đó, đem đưa nhỏ đó xét nghiệm với máu của tôi, tôi thật sự muốn xem... Đứa con này có mạng lớn hay không!
Mặc dù là bụng dưới đau đớn nhưng Dương Dung Nhuệ cũng run sợ trước lời nói của Cảnh Vân Trạch, cô ta biết anh là người máu lạnh... Nhưng đến cả cốt nhục của mình mà anh cũng có thể tàn nhẫn như vậy sao? Nếu nó thật sự là con anh đã tàn nhẫn như vậy... Vậy... Vậy nếu nó không phải con anh thì chẳng phải anh sẽ thật sự phanh thây cô ta hay sao chứ?
- Dương Dung Nhuệ, hãy cầu mong đứa nhỏ kia thật sự là con của tôi. Nếu không... Cô đừng mong tôi bỏ qua, dám đẩy vợ tôi sao? Lá gan của cô cũng lớn đấy!