Nụ hôn triền miên không được bao lâu thì có tiếng gõ cửa vang lên, nhưng một khắc xuân thu đáng ngàn vàng, cả Cảnh Vân Trạch và Lâm Quân Nhi đều không muốn quan tâm ở bên ngoài là ai và gõ cửa để làm gì, mà hai người cứ tiếp tục quấn quýt lấy nhau.
Ban đầu vốn dĩ là nụ hôn nhẹ nhàng, sau đó là bắt đầu chiếm hữu, Cảnh Vân Trạch vốn dĩ là một con sói đúng như bản chất của nó, hoang dã, cuồng nhiệt, nóng bỏng nhưng cũng rất chung tình. Vì ai cũng biết bản chất của loài lang sói thì cả đời chỉ có duy nhất một bạn đời, hiện tại con sói hoang Cảnh Vân Trạch đã tìm được người bạn đời hợp ý mình.
Nhưng có lẽ tiếng gõ vẫn dai dẳng khiến cho Lâm Quân Nhi có chút khó chịu, cô liền dùng lực đẩy anh ra, nói:
- Anh ra xem ai đang gõ cửa inh ỏi vậy.
- Chắc là chó hoang, mèo hoang ở đâu đang kêu đói muốn ăn thôi. Em cứ mặc kệ nó đi, chuyên tâm một chút.
Vừa dứt lời thì nụ hôn điên cuồng của Cảnh Vân Trạch lại một lần nữa chiếm lấy cánh môi nhỏ của Lâm Quân Nhi, đến đây thì cô cũng chẳng buồn quan tâm ai hay thứ gì đang gõ cửa. Mà nhẹ nhàng choàng tay qua cổ của anh, tựa như một phản xạ tự nhiên mà hai chân kẹp chặt lấy hông của anh.
Hành động khiêu khích này Lâm Quân Nhi thật sự khiến cho Cảnh Vân Trạch triệt để bị khích thích. Báo nhỏ nhà anh đúng là rất biết cách "báo".
Nụ hôn của anh bắt đầu trườn dài từ trán xuống mắt, từ mắt xuống mũi, từ mũi xuống môi, sau đó là cổ, xương quai xanh, cuối cùng vẫn không quên để lại những ấn ký riêng mang tên của Cảnh Vân Trạch.
Lúc này, Cảnh Vân Trạch liền ôm lấy cơ thể của cô ngồi dậy, đưa tay ra sau lưng, nhẹ nhàng kéo dây kéo phía sau, từ từ giúp cô thoát y. Cơ thể hoàn mỹ đến mức vô thật của cô khiến anh không thể nhịn được sự chiếm hữu, một bên hôn lên ngực, một bên lại không giúp cô cởi hết những thứ vướng víu.
Một làn da trắng nõn, một đôi chân dài, một chiếc eo nhỏ, tuy là vòng một có hơi hạn chế nhưng không sao, sau này sinh vài đứa là được. Lâm Quân Nhi đã nằm trên giường một lúc, bộ váy cũng đã bị anh vứt ở xó nào, nhưng mãi vẫn không thấy anh đâu, trong lòng của cô có chút lo sợ.
- Cảnh Vân Trạch? Anh đâu rồi?
Lúc này, một cỗ cơ thể nóng bỏng khác, với một nước da rám nắng, không mịn màng mà vô cùng thô ráp cộng với những vết sẹo chằng chịt trên cơ thể lại áp lên người cô. Hơi thở nam tính mang theo mùi hương quen thuộc, lúc này Lâm Quân Nhi mới an tâm mà thở phào.
Anh đưa mắt nhìn cô, có chút muốn trêu chọc nói:
- Em gấp vậy sao?
- Anh nói xem? Anh có gấp không?
Câu trả lời của Lâm Quân Nhi khiến cho Cảnh Vân Trạch bật cười, đúng là anh khá gấp.
Sau một hồi mơn trớn xong thì anh cũng không thể nào nhịn được khát vọng dục vọng của mình nữa, liền một lần đem hạ bộ nhốt vào bên trong cô. Từ khóe mắt của Lâm Quân Nhi liền long lanh một ít nước mắt, nhìn thấy những giọt nước mắt kia anh cũng rất đau lòng, đưa tay lau đi, còn không quên hôn nhẹ lên mắt của cô, nói:
- Không sao, một chút nữa sẽ không sao.
- Cảnh Vân Trạch, anh... Anh có phải người không? Làm người sao có thể vô lương tâm như vậy hả? Cũng không cho người ta thời gian chuẩn bị tinh thần!
Ít nhất cái miệng nhỏ của cô vẫn còn hoạt động tốt là được.
Đợi một lúc trôi qua, khi cả hai đã thích ứng được với đối phương thì Cảnh Vân Trạch mới chậm chạp di chuyển, mỗi lần chuyển động của anh lại khiến cho Lâm Quân Nhi không khỏi há hốc, nhìn người phụ nữ dưới chân rên rỉ yêu kiều như vậy càng khiến cho hạ bộ kia của anh không chịu yên phận.
Lâm Quân Nhi cảm thấy bên trong sắp bị anh làm rách mất rồi, đưa hai tay chống lên ngực của anh, vốn dĩ là cô đang muốn dùng sức để cào cấu anh, nếu có thể thì cô cũng muốn xé xác anh ra, nhưng mà... Cô không nỡ.
Đúng! Là cô không nỡ làm anh đau, trên người anh đã quá nhiều vết thương rồi, cô không muốn lại làm anh bị thương nữa.
Cảnh Vân Trạch nhìn cô, sau đó liền cầm lấy hai tay của cô đưa lên đầu, cúi xuống hôn nhẹ một cái, nói:
- Em sao vậy? Khó chịu sao?
- Kh... Không có...
Anh cũng không biết cô có đang khó chịu mà giấu mình hay không, nên đã nhanh chóng thay đổi tư thế, đỡ cô ngồi lên trên mình, hai tay anh giữ lấy eo nhỏ của cô, nói:
- Hay em tự mình làm đi, muốn thế nào thì cứ làm thế ấy.
Nhưng vừa rồi vì quá đột ngột nên khiến cho hạ bộ của anh lại đi sâu hơn, khiến cho Lâm Quân Nhi phải "A" lên một tiếng lớn, sau đó liền không còn sức lực mà nằm lên người của anh. Cảnh Vân Trạch nhẹ nhàng ôm lấy cô, nhưng nơi kết hợp cũng không quên di chuyển, trong miệng của cô hiện tại chỉ còn phát ra những âm thanh "A, ưm" đầy ủy mị.
Một lúc sau, Cảnh Vân Trạch không biết đã thoải mái ở bên cạnh vợ mình bao nhiêu lần, nhưng anh hi vọng hai người họ có thể có một kết tinh hạnh phúc. Anh cũng không ép cô, chỉ cần Lâm Quân Nhi không đồng ý thì anh cũng không bắt ép cô sinh, lần trước thì anh còn có chuẩn bị đồ bảo hộ, nhưng lần này thì anh không chuẩn bị, thôi thì cứ đi mua một vài thứ cho an toàn.
Sau khi nhìn Lâm Quân Nhi ngoan ngoãn ngủ trên giường thì anh mới từ từ bước xuống, hôn nhẹ lên trán của cô, rồi cầm theo áo khoác ra ngoài.
Nhưng anh đâu biết ở bên ngoài có một con "Mèo hoang" và một con "Chó hoang" đang đứng hóng chuyện. Anh nhìn họ, nhướng mày nói:
- Hai đứa rình rập gì ở trước cửa phòng của anh?
- Em gõ cửa cả tiếng mà không thấy anh trả lời, em lo lắng nên mới kéo Thiếu Hà đến nghe... Nhưng mà...
- Muốn nghe gì?
Ngay lập tức Cảnh Vân Tranh và Triệu Thiếu Hà liền xua tay, lắc đầu, rồi nhanh chóng cuốn xéo ngay và luôn. Khi hai đưa loi nhoi này rời đi thì anh cũng xoay người lại để xác nhận báo nhỏ vẫn còn ngủ ngon, lúc đó anh mới yên tâm mà đi ra ngoài.
Bước xuống nhà, anh gặp Cảnh Vân Trình đang ngồi ở sofa, cậu ta nhìn anh, nói:
- Anh định đi đâu vậy? Muộn rồi mà.
Ánh mắt của Cảnh Vân Trạch thay đổi, tựa như đã hằn lên tia máu đầy sự hung tàn, nhưng anh vẫn bình tĩnh nói:
- Đến trụ sở, em giúp anh để ý Quân Nhi một chút. Anh muốn tận tay xẻ thịt róc xương những tên khốn kia! - Anh hai...
Nếu là trước kia thì Cảnh Vân Trình sẽ khuyên anh, nếu tha được thì hãy cứ tha mạng cho họ. Nhưng lần này, cậu ấy lại nói:
- Cẩn thận!