Kể từ khi mang từ Lâm Quân Nhi biết mình mang thai thì cô cũng chẳng làm gì nặng, trước kia thì còn có Quản Ngọc Tú là sẽ trực tiếp theo dõi sức khỏe cho cô, nhưng vì bây giờ cô ấy đang du học nên cô phải đổi một bác sĩ khác theo dõi xuyên suốt.
Nhưng điều đó không phải điều quan trọng, mà đặc biệt hơn trong thai kì này là sự đồng hành cùng Cảnh Vân Trạch, nếu nói ở lần mang thai trước anh vẫn còn phải xử lý quá nhiều công việc thì lần mang thai thứ hai này đã khác hẳn, không chỉ không đi làm việc mà còn ở nhà học nấu ăn nữa mới hay.
Lúc cô phát hiện mình có em bé thì đứa nhỏ đã được bảy tuần tuổi. Kể từ đó thì lượng công việc mà cô tiếp nhận không nhiều, nhưng lượng thức ăn được đưa vào lại rất nhiều dinh dưỡng, nên cũng làm cho Lâm Quân Nhi có cảm giác hình như mình tăng cân mất kiểm soát rồi.
Mang thai đến tháng thứ ba, Cảnh Vân Trạch đã cố gắng giúp cô bổ sung nhiều chất dinh dưỡng có lợi cho cả mẹ và con, nhưng vì lần này cô mang song thai nên phải dung nạp nhiều hơn lần trước, chính Lâm Quân Nhi cũng thấy được chính mình cũng sắp không đi nổi nữa rồi. Nếu không phải có sự ngăn cản của Lâm Tuệ Y thì chắc đến ngày sinh cô sẽ lăn chứ không phải đi nữa.
Từ khi Lâm Tuệ Y nhắc nhở thì Cảnh Vân Trạch cũng đã mở mang được nhiều kiến thức chăm vợ bầu, anh cũng rất ngoan ngoãn học theo nhiều mẹo hay, rồi tìm tòi những món ăn vừa ngon, vừa dồi dào dinh dưỡng nhưng lại không để cô tăng cân quá mức.
Đến tháng thứ tư, mọi chuyện dường như quay trở về quỹ đạo của mình, việc của Lâm Quân Nhi là đến Cảnh thị để làm việc, còn việc của Cảnh Vân Trạch là đi theo và giám sát cô, hoàn toàn không để cô xảy ra sơ xuất gì cả. Cho đến khi Thượng Quan Tịch Mộng đến để bàn chuyện hợp tác thì cũng phải cười trừ, ngồi trong văn phòng, Tịch Mộng đưa tay chạm vào bụng của cô, nói:
- Nhanh thật đấy, chưa gì mà cậu đã làm mẹ ba con rồi.
- Vậy thì cậu nhanh lên, lấy chồng đi chứ.
Nhưng Thượng Quan Tịch Mộng chỉ cười trừ mà không nói gì, trong lúc này thì cô ấy vẫn còn đang qua lại với một người đàn ông họ Quý, tuy nhiên thì cô lại sớm có một hôn ước với Bạch gia, nếu như chối bỏ hôn ước thì cha mẹ quá cố của cô ấy sẽ khó ăn nói với người ta, nhưng nếu kết hôn liên hôn thì cô ấy lại thấy không ổn, bây giờ chính bản thân của Thượng Quan Tịch Mộng cũng không biết nên làm gì.
Cô ấy chỉ nhẹ nhàng đưa tay xoa bụng của Lâm Quân Nhi, cười nói:
- Cho dù có nhanh thì cũng không đuổi kịp Cảnh phu nhân.
- Ít nhất thì cũng phải có cố gắng chứ, sinh một công chúa rồi chúng ta sẽ làm thông gia.
Nhưng lúc này thì Thượng Quan Tịch Mộng chỉ cười trừ, với cậu con trai cả Cảnh Sở Tiêu của Lâm Quân Nhi thì cô ấy đã gặp nhiều rồi, có vẻ như cậu cả nhà này rất là khó gần, nếu thật sự để con gái gả cho cậu cả thì cũng sợ đấy.
- Thôi nào, cậu cả nhà cậu khó gần muốn chết, bình thường tớ sang chơi cũng chẳng niềm nở mấy.
- Đó là vì cậu không có con gái thôi. Thử mà cậu có con gái xem, nó thay đổi ba trăm sáu mươi độ ngay ấy mà.
Trong lúc hai cô đang nói chuyện thì Cảnh Vân Trạch từ nhà đến, trên tay anh là một phần thức ăn trưa, Thượng Quan Tịch Mộng nhìn thấy liền thở dài, nói:
- Vừa nghĩ sẽ rủ cậu đi ăn trưa... Nhưng em ra tớ phải đi ăn một mình rồi.
- Ngại quá.
Sau khi Thượng Quan Tịch Mộng rời đi thì Cảnh Vân Trạch liền nhanh chóng thế chỗ của cô ấy, ngồi xuống bên cạnh của Lâm Quân Nhi, trên tay còn thoăn thoắt lấy những món ngon mà mình tự tay nấu đem ra, đưa cho cô rồi nói:
- Mẹ nói lần trước em rất thích món canh hầm này, nên mẹ muốn thử xem lần này có hiệu quả không. Đây là anh nấu đấy, em thử một ít đi.
- Cảnh Vân Trạch, anh cũng ra dáng ông bố bỉm sữa đấy chứ.
Cảnh Vân Trạch không hề biết ngại mà còn vỗ ngực đáp:
- Anh còn nhờ Y Y sàn lọc một số thứ nên cho em dùng vào thời gian nào, bà xã em chỉ cần làm việc thôi, còn tất cả mọi thứ còn lại đều để anh lo.
Có vẻ như Cảnh Vân Trạch đang rất mong chờ đến ngày gặp mặt con gái, nhưng chính bản thân Lâm Quân Nhi cũng không dám xác định đó có phải con gái hay không, nếu mà sinh ra hai đứa con trai thì chắc sẽ vui nhà vui cửa lắm đấy.
Thai kì của cô cũng bước qua tháng thứ năm đầy bất ổn, mà những bất ổn đó không phải từ Lâm Quân Nhi mà lại chính là Cảnh Vân Trạch. Nếu nói trước kia Lâm Quân Nhi phải đau đầu vì toàn được chồng tẩm bổ những món mới lạ, nhưng cho tới hiện tại thì người đau đầu chính là Cảnh Vân Trạch... Đúng rồi, anh thật sự đã bị vắt cạn chất xám rồi, cơ mà không dừng lại ở đó... Anh còn bị chính con trai cả dè bỉu và khinh bỉ.
Nhớ vào một lần, Cảnh Vân Trạch đưa Cảnh Sở Tiêu đi nhà trẻ thì đã bị giáo viên của nhà trẻ giữ lại và cho anh nghe một đoạn ghi âm. Trong đó là một bài văn trong đầu của Cảnh Sở Tiêu đang nói về ước mơ của mình.
Đoạn văn của cậu bé chỉ đơn thuần là nói về ước mơ của mình thôi, nhưng được một đoạn thì Cảnh Sở Tiêu lại chốt hạ một câu:
- Mặc dù đây là ước mơ của con, nhưng con cũng phải nghĩ đến công việc của cha và các chú nữa, trước kia khi con kể về ước mơ với cha, thì cha đã nói "Có giỏi thì con bắt cha trước nè!", kể từ đó thì con càng có một niềm đam mê mãnh liệt hơn với quân nhân. Con hi vọng ngày nào đó sẽ chính tay bắt cha của mình, nhưng với tội gì thì con chưa nghĩ ra.
Nghe đến đây, tâm trạng của Cảnh Vân Trạch vốn đã tệ nay còn tệ hơn... Quả nhiên là con hơn cha là nhà có phúc... Phúc báo... Nhưng là báo đời! Lúc anh kể chuyện này cho Lâm Quân Nhi thì cũng chỉ cười phá lên, quả nhiên là con trai lớn quá là quý hóa luôn, bình thường nói chuyện cũng chưa sành sỏi lắm, nhưng khi nói về cha là một bụng văn chương. Đúng là thiên tài.
Sau buổi hôm đó thì cứ đến tối Cảnh Vân Trạch lại nhẹ nhàng áp tai vào bụng của cô, sau đó còn liên tục nói chuyện với hai đứa con... Nhưng anh luôn miệng gọi "Con gái của cha", "Bình rượu mơ đáng yêu của cha"... Đột nhiên lúc này Lâm Quân Nhi lại thấy buồn cười, nếu sinh ra hai thằng đực rựa chắc sẽ vui lắm đây.
========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Hôn Nhân Gượng Ép 2. Hợp Đồng Định Mệnh: Ngược Chiều Yêu Thương 3. Huyễn Hoặc 4. Đánh Dấu Ngược =====================================
Tháng thứ sáu, thì Lâm Quân Nhi đã cảm thấy bụng mình đã nặng hơn rất nhiều, lúc này bác sĩ cũng có nói trong thời gian này thai nhi sẽ tăng cân khá nhanh và hoàn thiện những bộ thần kinh, vì thế nên phải ăn đầy đủ chất dinh dưỡng và đặc biệt chính là phải tập thể dục nhẹ nhàng, tránh việc sản phụ bị phù nề chân. Lâm Quân Nhi rất nghe lời bác sĩ, nhưng Cảnh Vân Trạch thì không, anh sợ vợ đi nhiều sẽ mệt nên hoàn toàn không cho cô đi, đến cả việc đi làm cũng chuyển văn phòng về nhà mà không để phải vất vả.
Không những thế mà đến cả Liễu Đào Nguyên và Quý Mẫn đều được đưa đến Dinh Trạch để chăm sóc cho Lâm Quân Nhi, cô nhìn anh sốt sắng như vậy cũng chỉ biết lắc đầu. Nhưng tội nhất chắc là hai người mẹ của cô, kể từ khi Cảnh Vân Trạch quyết tâm học nấu ăn thì bà đã cực khổ dạy anh, còn phải giúp anh thu dọn bãi chiến trường nữa, nhưng vì sức khỏe của con gái, con dâu nên hai mẹ cũng chẳng phàn nàn gì.
Bước qua tháng thứ bảy, hiện tại tất cả mọi thứ đều phải cẩn trọng, ngay cả Cảnh Vân Trạch cũng không dám có gì sơ xuất, anh vẫn luôn chăm chút cho cả cô và con trai. Tuy nhiên thì đối với cậu con trai Cảnh Sở Tiêu thì anh không quá mặn nồng lắm, nhưng cũng may cho Cảnh Sở Tiêu là có bà nội và bà ngoại yêu thương, nên vẫn được chăm lo đầy đủ, chứ để trông chờ vào cha thì không biết đến khi nào mới tới lượt.
Tháng thứ tám trải qua khá nhẹ nhàng, lúc này thì Liễu Đào Nguyên cũng có nói với cô hãy uống nhiều nước dừa đi, để cho con sinh ra trắng trẻo cho dễ thương. Không đợi Lâm Quân Nhi nói gì thì Cảnh Vân Trạch đã dự trữ rất nhiều dừa trong nhà, anh chỉ cần nghĩ đến cảnh con gái vừa sinh ra sẽ trắng trẻo, mũm mĩm là đủ đáng yêu rồi. Nhưng hành động của anh càng làm cho Lâm Quân Nhi thấy anh rất buồn cười.
Vào một buổi đêm, vì cái thai khá là to nên cô thường hay đi vệ sinh vào ban đêm, Cảnh Vân Trạch hoàn toàn không có được một giấc ngủ ngon nhưng anh rất vui, mỗi lần Lâm Quân Nhi tỉnh dậy thì anh cũng tỉnh theo. Nhẹ nhàng đỡ cô ngồi dậy, rồi đưa cô vào nhà vệ sinh, lúc này Lâm Quân Nhi mới nhìn anh, nói:
- Anh thấy có cực không?
Anh nhẹ nhàng đưa cô về giường, nhẹ nhàng kê gối dưới bụng cho cô, sau đó còn chu đáo kéo chăn lên cho cô, nói:
- Chỉ cần em và con khỏe mạnh là anh vui rồi.
- Anh nghĩ vậy thật sao?
Cảnh Vân Trạch lúc này mới trèo lên giường, nằm ở bên cạnh vợ mình, nhẹ nhàng ôm lấy cô, sau đó thì hôn nhẹ đỉnh đầu của cô, nói:
- Đương nhiên rồi, chỉ cần vợ anh khỏe mạnh là được.
Trong khoảnh khắc này thì Lâm Quân Nhi cũng chỉ cười một cái... Hành trình mang thai của cô... Cũng khá ổn đấy chứ!