Lập Hạ đọc xong phương án được đề ra trên máy tính của Thiếu Trạch, cô gật đầu.
- Kế hoạch của trường phòng Lưu có vẻ ổn rồi. - Cô hơi cau mày một chút - Ữm...Chỉ cần chỉnh sửa một chút ở khâu tổ chức sự kiện thôi. Để tối nay tôi sẽ điều chỉnh rồi đưa cho anh duyệt nhé?
Đầu ngón tay cái của Thiếu Trạch đang xoa xoa lên cằm ngẫm nghĩ một chút trước khi anh ta gật đầu.
- Cũng được, nếu em cũng thấy ổn rồi thì chúng ta duyệt cái này đi, tối về em sửa xong rồi gửi qua email cho anh là được.
Lập Hạ mở to mắt nhìn anh ta với vẻ ngạc nhiên quá đỗi. Cái tên chồng thích hạnh họe, suốt ngày chê bai, khinh thường cô sao nay lại đổi cách xưng hô nghe ngọt ngào quá vậy? Hắn vừa xưng hô "anh/em" với cô sao? Hẳn là cô vừa nghe nhầm hoặc có thể anh ta nói nhầm. Cô nhướn mày nhìn người chồng hợp đồng vẻ nghi hoặc pha chút bối rối, bờ môi chúm chím màu cherry hé mở, khẽ lộ ra hàm răng trên trong sự bất ngờ.
- Em? Anh?
Thiếu Trạch bối rối, gương mặt cao lãnh của hắn ngượng đến đỏ như trái cà chua chín trước câu hỏi bất ngờ của vợ mình. Nhưng vốn dĩ là một kẻ cao ngạo, chẳng sợ trời không sợ đất, lẽ nào lại dễ bị ngượng ngùng trước một người con gái yếu đuối hay sao. Chắc chắn là không, cái tôi của hắn không cho phép. Thiếu Trạch vừa khẽ chỉnh lại chiếc caravat màu đen tuyền trên cổ, vừa hắng giọng để bình ổn lại sự ngượng ngùng của mình, cố làm sao không đế cho Lập Hạ trông thấy.
- E hèm, thì...thì dù sao hai chúng ta cũng là vợ chồng dù là ở trên hợp đồng..- Ngừng một chút, anh ta nói tiếp -
Chúng ta cũng có một đứa con rồi còn gì...Chẳng lẽ em muốn con của chúng ta nghe thấy bố mẹ nó nói chuyện không tình cảm sao?
Giọng nói của Thiếu Trạch lúc ấy trở nên ấm áp đến lạ kỳ, như một lời dỗ dành đầy thuyết phục vậy. Hắn liếc nhìn cô, đôi mắt không còn vẻ khinh miệt như trước, chúng mang vẻ ôn nhu hơn. Thấy cô không nói gì, hắn khẽ cười rồi xích lại gần cô hơn một chút.
- Sao? Phương án của trường phòng Lưu em đã duyệt, vậy phương án của Mộ tổng, em có duyệt không?
Lập Hạ mở to mắt rồi chớp chớp một chút, cô không tin được một kẻ cao ngạo như chồng mình có thể hạ bản thân xuống để trở nên mềm mỏng hơn với một kẻ hắn đã từng rẻ rúng như vậy. Lập Hạ nhìn hắn, trên môi cô thoáng một nụ cười nhẹ, cô khẽ mấp máy môi định nói. Thiếu Trạch cũng chẳng để cô mở miệng, trên môi hắn đã nở hắn nụ cười nửa miệng kiêu ngạo đầy vẻ đắc thắng.
- Em cười rồi chứ gì? Vậy thì xem như kế hoạch này đã được duyệt đi nhé. Không được đổi ý đâu, bà xã...
Lập Hạ vẫn nhìn anh ta với đôi mắt ngơ ngác đầy câu hỏi. Hóa ra Thiếu Trạch cũng có lúc ôn nhu như vậy sao? Từ lúc chia tay với Mộ Thần, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được sự dịu dàng ấy từ một chàng trai, còn hơn thế đó là kẻ cao lãnh tưởng chừng như chỉ chực chờ hết hợp đồng hôn nhân trong vài tháng nữa, ném cho cô một khoản tiền kếch xù rồi tiếp tục cuộc sống hào hoa, tự do như ngựa trời của mình. Có lẽ mùa đông trong trái tim buốt giá bị tổn thương ấy đang dần được xua đi chăng? Chính bản thân Thiếu Trạch cũng chẳng bao giờ nghĩ rằng hắn có thể ôn nhu như vậy với thêm một ai nữa vì những vết thương hằn sâu trong trái tim. Hắn nhẹ nhàng đặt tay bàn tay nhỏ bé, xơ xác của cô vào trong lòng bàn tay to lớn của hắn và siết nhẹ một chút như một lời cam kết chắc nịch.
- Từ nay em sẽ không phải làm gì nữa đâu, anh hứa đấy. Anh sẽ lo tất cả, hãy để anh có trách nhiệm với em và con. Thời gian trước là anh không tốt, đã để em phiền muộn nhiều rồi.
Lập Hạ mỉm cười nhẹ, Thiếu Trạch khẽ liếc nhìn rồi dự đoán trong lòng hẳn cô vợ hợp đồng cũng ưng thuận với quyết định này. Ít nhất dẫu cô không yêu người chồng hợp đồng của mình, phần còn lại của cuộc sống làm dâu hào môn, sóng gió sẽ vơi bớt đi mấy phần. Bởi lẽ, cô đã có một tấm khiên to lớn sẵn sàng bảo vệ cô rồi. Huống chi trong trái tim cô lúc này cũng có một hạt mầm đang khẽ vươn mình nở hoa.