Trong khi Thiếu Trạch đang trằn trọc với những suy nghĩ mông lung và nỗi áy náy trong tâm can. Lương tâm tự đay nghiến con người tồi tệ bị hơi men dẫn lối. Trong lòng Lập Hạ cũng chẳng nhẹ nhàng hơn, cô đang tự vật lộn trong đầu với những áy náy, suy tư và bối rối khi đứng trước mặt bố mẹ chồng. Hai người ở cách nhau tận nửa vòng trái đất dường như bắt chung một tần số, có lẽ vì cùng chung một nỗi lòng.
Đứa bé ấy, giống như một biến số trong tính toán của cả hai người. Một bài toán cuộc đời định sẵn trong cuộc hôn nhân của hai người, họ đã tìm được cách giải, chầm chậm tìm kiếm và có lẽ mọi chuyện sẽ diễn ra thật suôn sẻ đến cuối cùng...một đáp số của cả hai sẽ là một tờ đơn ly hôn trên tòa án. Nhưng nếu gọi đó là toán, thì một sơ suất cũng có thể khiến "xôi hỏng bỏng không". Đúng là như vậy, chỉ một đêm say của Thiếu Trạch đã vô tình thêm vào một biến số phức tạp, khó giải quyết vào phương trình tình yêu vốn dĩ đã rất hóc búa này. Chỉ một đêm say, Thiếu Trạch đã rẽ hướng cuộc hôn nhân này như một con tàu đi chệch đường ray.
Với Lập Hạ, những biến số bất ngờ được thêm vào bài toán cuộc đời nghiệt ngã liên tục như thác đổ khiến cô cảm thấy có lẽ đã quá đỗi quen thuộc. Cô sống chật vật trong bóng tối ở cái nơi gọi là "nhà" từ lúc lọt lòng, cô tìm được ánh sáng của cuộc đời, người cho cô cảm giác được yêu được trân trọng. Đó là biến số thứ nhất, biến số tích cực le lói trong cuộc đời đau thương của cô. Nhưng rồi người em gái cùng cha khác mẹ của cô bỏ đi, khiến cô bị gia đình bắt ép phải gả cho con trai cả nhà họ Mộ rồi miễn cưỡng chia tay trong nước mắt. Đó là biến số thứ hai. Tới khi làm dâu hào môn, cô mới biết người cô yêu lại là em trai của chồng mình, vết thương lòng chưa kịp lành lại bị cứa thêm một vết rất sâu vào bên trong, thấu gan thấu ruột. Đó là biến số thứ 3.
Là một kẻ từng trải qua quá nhiều sóng gió, một kẻ "bị Trời đày", Lập Hạ chẳng có một chút hy vọng gì vào cuộc sống, chỉ mong sớm ngày được chết đi. Điều duy nhất cô mơ mộng là được trả lại sự tự do cô tìm kiếm, dành tiền tới một cánh đồng hoang vắng và tự kết liễu đời mình. Nhưng biến số thứ 4 này đã thay đổi tất cả.
"Giờ mình phải làm sao đây? Mình chẳng muốn bỏ con của mình, càng chẳng muốn nó thiếu thốn tình cảm như mình ngày xưa" - Lập Hạ suy tư trong lòng.
- Hạ Hạ, sao con trầm ngâm vậy? Con có sao không? - Phu nhân cất giọng, xen vào những suy nghĩ miên man của cô, phá tan sự trầm mặc cô vốn có.
Lập Hạ giật mình, cô chẳng nhớ mình đã lên phòng sinh hoạt tầng trên cùng bố mẹ chồng như thế nào. Trong kí ức mơ hồ, hình như Mộ phu nhân có nói rằng muốn lên tầng nói chuyện riêng để tránh "người ngoài" nghe được. Miệng cô bắt đầu lắp bắp, rối rít xin lỗi bố mẹ chồng:
- Dạ con xin lỗi, con...con có chút lo lắng về...về chuyện công ty nên...con...con thất lễ quá...
- Không sao đâu, con mệt thì cứ bảo với chúng ta, chúng ta không làm phiền con nữa. - Bố chồng cô xua tay nói - Mấy nay công ty nhiều việc quá sao?
- Ơ, dạ con không có, con hơi lo lắng chút thôi ạ, bố mẹ cứ nói tiếp đi ạ, con đang nghe đây - Lập Hạ xua xua hai tay, mặt có chút biến sắc.
- Chẳng có gì nhiều đâu con, tuần sau sẽ có buổi họp mặt gia đình, chúng ta muốn hai đứa đến cho vui ấy mà, nếu các con không bận gì - Mộ phu nhân nhẹ nhàng trả lời, đôi mắt bà nhìn xuống chiếc đồng hồ vàng đính thêm vài hạt kim cương trắng nhỏ lấp lánh - Ấy chết, muộn thế này rồi sao, chúng ta phải về thôi, chẳng làm phiền con nữa đâu.
Lập Hạ nhận ra rằng đó là cử chỉ tinh tế của mẹ chồng, bà hẳn phải nghĩ cô mệt rồi chẳng muốn làm phiền cô thêm mới phải tế nhị như vậy để con dâu chẳng mang tiếng thết đãi bố mẹ chồng không chu đáo. Nên cô cũng cẩn thận tiễn bố mẹ chồng ra về rồi quay vào trong nhà, đầu nặng trĩu suy tư.