Đường Thiên Tuyết đưa Tiểu Di đi ngay sáng hôm sau, cô lạnh lùng ôm đứa nhỏ đi mà không hề ngoái đầu. Tô Dĩ Thần đứng từ trên lầu nhìn xuống, bỗng dưng trong lòng anh lại có chút cảm giác không nỡ. Anh chưa từng có loại cảm xúc này trước đây, đến bản thân của anh cũng thật không thể hiểu.
Hai mẹ con cùng trở về nhà cũ của cô, là một căn hộ chung cư bình thường, nó không lớn và chỉ có duy nhất một căn phòng.
Căn hộ này của cô đã được cô mua trả góp 8 năm về trước, sau khi cô tự động xin ra sống riêng để tự lập, nhưng thực chất là vì cô phát hiện mình đã mang thai. Khi đó cô chỉ vừa mới tốt nghiệp cấp ba, nếu bố của cô biết, chắc chắn vì danh dự Đường gia, ông ấy sẽ kêu cô bỏ nó.
Vốn dĩ cô không phải là con gái ruột của ông, mà là chỉ con riêng của người vợ đầu của ông ấy, ông ấy mỗi khi thấy cô thì hận còn không hết, nói gì đến yêu thương.
Đường Thiên Tuyết cũng hiểu, làm sao một người có thể đối tốt với con của người đã từng phản bội mình.
Ban đầu cô cũng có ý định bỏ đứa bé trong bụng đi, nhưng cũng nhờ nhát gan mà bây giờ cô mới có được cô thiên thần nhỏ này. Và dần con bé trở thành toàn bộ động lực sống của cô, dù vừa học vừa làm vất vả như thế nào, cô cũng vì con mà vượt qua.
Bây giờ cũng vậy, cô lại được ở bên con rồi, cô sẽ toàn tâm yêu thương nó, để nó quên đi khoảng thời gian tồi tệ khi bị Đường Mạn Đình giam cầm.
Từ khi gả vào Tô gia, Đường Thiên Tuyết không ngày nào là không nghĩ đến khoảng thời gian đẹp đẽ trước đây và vô cùng mong muốn cuộc sống của mình trở về như trước.
Cô chưa bao giờ từ bỏ hy vọng nên cứ mỗi tuần cô đều trở về đây dọn dẹp, căn nhà vì thế mà luôn gọn gàng sạch sẽ.
Đường Thiên Tuyết sau đó vui vẻ ở bên Tiểu Di thêm một ngày nữa, nhưng cô phải trở về Tô gia vì cô không thể rời khỏi đó quá lâu khi chưa hết thời hạn hai năm thỏa thuận.
Bảo mẫu mà Tô Dĩ Thần đưa tới sẽ chăm sóc cho Tiểu Di những lúc không có cô bên cạnh, vì anh đã giúp cô, cô tin tưởng anh sẽ không làm điều gì bất lợi cho con bé.
Bước vào căn biệt thự lộng lẫy nhưng ảm đạm, bầu không khí lúc nào cũng gò bó khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.
Mỗi lần trở về nơi này, dường như Đường Thiên Tuyết đều được chào đón bằng một thứ nghi thức mà chắc chỉ có cô mới có cơ duyên được hưởng.
"Đường Thiên Tuyết đứng lại đó!"
Chẳng xa lạ gì nữa, người đầu tiên chào đón cô luôn là Vương Lan Chân, hôm nay thiên kim tiểu thư lá ngọc cành vàng của Tô gia cũng ở nhà, đương nhiên là cô ta cũng cùng mẹ của mình ra 'nghênh đón' cô.
"Đường Thiên Tuyết, ả đàn bà hư hỏng này, nhân lúc Dĩ Thần không có nhà nên cô cũng ra ngoài lăn loàn với đàn ông suốt 3 ngày nay có phải vậy không? Cô xem Tô gia như cái khách sạn mà muốn đi thì đi muốn về thì về sao? Hôm nay tôi phải dạy dỗ cô cho đến nơi đến chốn mới được."
"Đường Thiên Tuyết, anh Dĩ Thần lẫn anh Dĩ Thâm đều không có nhà, cô chết chắc rồi. Không ai đứng ra bênh vực cô nổi đâu."
Vương Lan Chân và Tô Hân Nghiên thay nhau nói, một người sắc mặt nhăn nhúm, giọng điệu cay nghiệt giận dữ, một người đứng khoanh tay, giọng cao vót trên trời nhìn cô bằng nửa con mắt mà khuấy đểu.
Đường Thiên Tuyết đột nhiên cười lạnh, nếu cô nói ra việc 3 ngày nay cô đều ở cùng Tô Dĩ Thần, không biết hai người họ có bị làm cho sốc đến đơ người hay không.
Nhưng đối với hai người nói chuyện không bao giờ nói đến lý lẽ này, cô có nói gì cũng bằng thừa.
"Đường Thiên Tuyết, cô còn cười được, đúng là không biết xấu hổ."
Vương Lan Chân giơ lên cây roi mây quen thuộc, chỉ một chốc nữa nó lại làm da thịt của cô đau tê tái, nhưng lần này cô không chỉ đứng nhìn.
Cô bắt lấy cổ tay của Vương Lan Chân mà siết chặt, tay bà ta bị giữ cứng đến không thể đánh roi đó xuống được.
Hôm nay cô lại dám phản kháng khiến bà ta vừa ngạc nhiên vừa bùng nổ cơn tức giận hơn nữa.
"Cô dám…"
Bà ta nghiến răng, trừng trừng mắt tính hét lên, nhưng Đường Thiên Tuyết chẳng có lấy một biểu cảm thái quá nào liền hất mạnh tay của bà ta ra.
"Tại sao tôi không dám, tôi đã nhẫn nhịn lâu như vậy, tôi vẫn tôn trọng vì bà là trưởng bối, nhưng giờ thì hết rồi, bà không xứng để tôi tôn trọng một chút nào."
Vương Lan Chân trong phút chốc bật người về phía sau, chân liêu xiêu xuýt nữa đã ngã đập đầu vào cạnh bàn.
Tô Hân Nghiên thấy Vương Lan Chân bị cô đẩy ngã, còn nói năng ngạo mạn, ánh mắt cô ta liền quay qua nhìn cô với vẻ rất căm thù. Cô ta hùng hổ xông đến như muốn cào xé cô ra.
"Đồ đàn bà độc ác này, dám đẩy mẹ tôi, cô ăn gan hùm rồi đúng không? Tôi không tin không trị được cô."
Tô Hân Nghiên đưa tay lên thủ thế tát xuống, nhưng Đường Thiên Tuyết có vẻ đã nhanh hơn một bước, cô tát cô ta một cái thật mạnh trong khi cô ta còn chưa kịp làm gì.
"Á…"
Cú tát đó như muốn làm lệch quai hàm của Tô Hân Nghiên, cô ta đau điếng ôm mặt la lớn.
Đường Thiên Tuyết nhìn cả hai người ngày thường đều chèn ép cô trưng ra bộ dạng thảm hại như thế, cô có chút thỏa mãn, môi cô hơi cong lên cười.
"Phải đó, tôi ăn gan hùm rồi nên từ giờ trở đi tôi không nhịn nữa, hai mẹ con các người quá quắt đến mức khiến tôi chán ngấy tận cổ rồi."
Vương Lan Chân đứng dậy, ánh mắt trợn hung tợn hầu như chỉ thấy được tròng trắng, xem ra bà ta không phải là tức giận bình thường.
Bà ta đột nhiên vặn giọng lớn hết mức có thể mà kêu lên.
"Người đâu, mau đến giữ tay chân Đường Thiên Tuyết lại, hôm nay tao phải đánh đến khi nào mày quỳ xuống cầu xin tha mạng thì thôi."
Những người làm nghe thấy bà ta ra lệnh cũng xông tới, nhưng bộ dạng khá dè dặt, bọn họ cũng là chủ sai gì làm nấy vì sợ mất việc.
Đường Thiên Tuyết không những không sợ hãi lùi lại, mà chân của cô còn đứng vững hơn bao giờ hết. Cô khoanh tay, lần đầu lộ ra ánh mắt sắc lẹm uy quyền nói.
"Tôi là vợ của Tô Dĩ Thần, là nữ chủ nhân của căn nhà này, ai dám động vào tôi?"
Người làm nghe thấy liền dừng bước, bọn họ nhìn nhau tỏ vẻ rất khó xử.
Bỗng nhiên giọng cười như được mùa của Tô Hân Nghiên vang lên.
"Cô mà là chủ nhân căn nhà này á? Haha, cười đau bụng chết mất, anh Dĩ Thần vốn chưa từng coi cô là vợ, cô chỉ là đồ ăn bám, cô còn chẳng khác gì người làm của nhà này cả. Còn dám nói mình là nữ chủ nhân, cô đúng là mặt dày hết thuốc chữa."
Đường Thiên Tuyết không có gì phải xấu hổ, đột nhiên cô hỏi ngược lại khiến Tô Hân Nghiên trong chớp mắt liền ngậm mồm, vẻ mặt chột dạ uất ức.
"Vậy nếu tôi không phải nữ chủ nhân của căn nhà này thì không lẽ là hai người?"
"Mày câm miệng, ở nhà này tao là lớn nhất, đến Tô Dĩ Thần còn nhượng bộ tao, thì mày không là cái thá gì cả. Nhà này ai là chủ cũng không đến lượt một đứa ăn bám Tô gia như mày lên tiếng."
Vương Lan Chân không chịu nổi khi nhìn Đường Thiên Tuyết lộng hành đạp lên đầu lên cổ bà ta, bà ta dùng hết sức bình sinh mà nhào tới, bàn tay được làm móng kỹ càng xòe cả ra như yêu nhền nhện, mục đích là gì thì ai cũng rõ, chắc lại là muốn túm lấy tóc cô đây mà.
Đường Thiên Tuyết không cần lấy một sự trợ giúp, chỉ một cái né người nhẹ nhàng mà đúng lúc đã làm bà ta ngã nhào xuống sàn.
Cô vẫn tỏ ra kiêu hãnh khoanh tay nói.
"Nếu Tô Dĩ Thần thật sự nhượng bộ bà thì tại sao bà còn phải tốn công nịnh bợ anh ấy mọi lúc mọi nơi như thế? Chẳng phải mẹ con bà đều sợ làm anh ấy khó chịu, thì sẽ bị tống cổ đi trắng tay khi anh ấy nắm quyền thừa kế sao?"