Cô Dâu Đóng Thế

Chương 77



Ông Kiên đanh giọng, nhìn thẳng mặt tôi, khẳng định ý đồ cướp con tôi. Tôi có thể làm gì đây?

– Kẻ cướp con trai nhà họ Lâm không có sự đồng ý, nhất định sẽ phải chịu trừng phạt!

Ông ta vừa dứt lời, một chiếc khăn mềm được áp lên miệng tôi, nhanh chóng làm tôi lịm đi, không còn biết gì nữa.

Lần thứ hai Lâm Đạt không về kịp, dù có thể anh đã sớm biết chuyện. Về đến nơi, không thấy tôi đâu, anh đau lòng lắm, phải không?

Có loài hoa nở trên sa mạc, cũng có loài hoa sinh ra đã chịu bão giông vùi dập, chẳng còn hình dạng. Tình yêu của tôi và anh… ngỡ là đóa hoa tươi đẹp quý hiếm trên sa mạc khô cằn, cuối cùng lại là cánh hoa tàn trong giông gió.

Nước mắt vẫn còn lăn dài trên má trong giấc ngủ say. Khi tôi tỉnh lại, cảm thấy đầu đau như búa bổ. Tôi… đang ở đâu đây? Chiếc giường trắng toát, chòng chành mơ hồ khiến tôi choàng tỉnh. Tôi đang ở trên một con tàu giữa biển khơi!

Ông Kiên bắt cóc tôi đưa lên tàu. Trên tàu, có vẻ như chỉ có một lái tàu có tuổi, tôi nhìn quanh không thấy ai khác. Ông ta như câm như điếc khi tôi hỏi:

– Ông đưa tôi đi đâu?

Không thể làm gì khác, tôi chỉ biết bất lực đoán định. Có lẽ ông Kiên muốn nhốt tôi lại trên một hòn đảo nào đó, mục đích khiến Lâm Đạt phải theo ý ông ta. Khốn kiếp thật!

Chỉ có một điều ông ta không ngờ, đó là máu liều của tôi. Giữa biển trời mờ mịt, tôi bỗng nhìn thấy một chiếc tàu đánh cá nhỏ đang tiến đến. Không còn thời gian suy nghĩ, tôi lao mình xuống nước, tìm mọi cách bơi đến chiếc tàu.

Sắp đến, sắp đến rồi…

Giây phút tưởng như có thể tiếp cận con tàu, bất chợt tôi đuối sức, người trên tàu cá vẫn còn chưa hay biết gì. Cơ thể trải qua sinh nở yếu ớt hơn tôi nghĩ, bình thường tôi có thể nhanh chóng bơi đến họ. Chẳng lẽ… phải bỏ mạng giữa bao la nước? Anh từng nói, tôi có đến tận chín mạng kia mà, mới dùng hết có vài cái mạng… nhất định không thể chết sớm như vậy được…



– Bố ơi, có người đuối nước!

– Ném phao, cứu người!

Hai mắt lơ mơ mở ra, khung cảnh trước mắt tôi… một ngôi nhà mái tôn xa lạ.

– Cô tỉnh rồi à? Ban nãy thấy cô trước mũi tàu, bố con tôi ngạc nhiên lắm, không hiểu sao cô lại bơi đến chúng tôi thế? Cô có biết là nguy hiểm thế nào không?

Người đàn ông tầm tuổi ba mươi có nước da rắn rỏi màu đồng nở nụ cười hồn hậu, hai mắt anh ta lấp lánh vui vẻ nhìn tôi. Tôi vừa vùng dậy, chợt nghe thấy tiếng người phía ngoài:

– Có ai thấy một cô gái mặc bộ quần áo ngủ trắng rơi xuống nước được ngư dân cứu vào bờ không?

Tôi lập tức run lên, vội níu tay anh ta van vỉ:

– Bọn họ muốn bắt tôi! Tôi xin anh, hãy nói giúp tôi tôi không có ở đây!

Anh ta gật đầu, để tôi nấp sau chiếc tủ lớn, bước ra đáp:

– Không thấy! Có khi nhà ông Phệ ở phía kia vớt được, nãy tôi thấy bọn họ khiêng gì đó, các anh ra đó hỏi xem!

Một hồi bọn người của ông Kiên đi khuất, tôi mới hoàn hồn bước ra, líu ríu cảm ơn anh ta:



– Tôi không biết phải cảm ơn anh thế nào! Ở đây có điện thoại không, tôi muốn mượn!

– Đảo này không có sóng.

Tôi ngỡ ngàng rồi hiểu chuyện. Ông Kiên muốn nhốt tôi ở đây để tôi không có cách nào liên lạc về với đất liền. Nước mắt lăn dài, tôi đã hiểu hai tiếng “trừng phạt” của ông ta là thế nào. Ông ta không cạn tàu ráo máng đến mức giết tôi, nhưng thế này cũng chẳng khác nào cái chết. Nếu như tôi không liều mình thoát được khỏi tay ông ta, có lẽ đã bị nhốt ở một nơi nào đấy trên đảo trong sự kiểm soát của ông ta rồi.

– Tôi… muốn về đất liền.

– Hàng tháng có người chở nhu yếu phẩm ra đây, cô có thể xin họ về đất liền.

Hàng tháng… có nghĩa… một tháng mới có một lần, mà chắc chắn khi ấy, người của ông Kiên cũng sẽ kiểm soát chiếc tàu đó để ngăn tôi lên tàu.

Hai mắt đỏ hoe, tôi sụt sịt nói với anh ta:

– Có người muốn nhốt tôi ở đây… Chồng tôi, con tôi đang đợi tôi ở đất liền, nếu tôi ra mặt sẽ bị bọn họ bắt lại không cho tôi về, tôi biết phải làm sao đây?

Anh ta nheo nheo mắt nhìn tôi, chắc hẳn trong lòng cũng chưa tin tôi được bao nhiêu phần. Tiếng trẻ con nheo nhéo vang lên từ phía ngoài:

– Bố, ban sáng con bắt được ít rạm này, bố nấu canh cho con ăn đi, như mẹ làm ấy!

Anh ta đưa ngón tay trỏ lên miệng ra hiệu, dặn dò đứa con trai nhỏ tầm mười tuổi vừa chạy vào.

– Biên, con đừng nói chuyện chúng ta vớt được cô này cho ai biết, được chứ?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv