Lâm Đạt khẽ nhíu mày, đôi mắt sẫm chau lại:
– Có chuyện gì?
Tôi hướng mắt nhìn anh, nhẹ giọng:
– Anh… tại sao anh lại chọn em sinh con cho anh?
– Nó lắm mồm giống cô cũng tốt.
Tôi cười. Khóc đấy rồi lại cười. Lâm Đạt… anh đúng là rất biết chọc tức người khác. Vậy ra… anh thích có đứa con giống tôi? Nghe có gì đó lãng mạn, vậy mà tiếc rằng lại không phải.
– Có nhiều chuyện trên đời này không thể theo ý mình. Chỉ có thể chấp nhận.
Đạt bất ngờ đanh giọng, đôi mắt nâu sẫm ánh lên tia căm hận cùng chán ghét, nhất thời làm tôi chấn động. Lâm Đạt… rốt cuộc, anh gặp phải chuyện gì? Liệu… tôi có thể nào chia sẻ cùng anh được không?
– Anh…
Tôi không sao mở miệng, bởi tôi biết, sẽ không có câu trả lời. Lâm Đạt khẽ lắc đầu, vùng khỏi giường. Mặc áo sơ mi trắng cùng quần vest đen treo trên giá, anh quay lại nhìn tôi, nói:
– Từ nay cô ở đây. Ngoài tôi và một nhân viên khách sạn, không tùy tiện mở cửa cho bất cứ ai. Được chứ?
Tôi ngỡ ngàng, hỏi lại:
– Ý anh là… em chỉ có thể ở trong căn phòng này?
– Căn phòng này giống như một căn hộ lớn, thoải mái cho cô sinh hoạt, cứ tự mình khám phá. Cho đến khi cô sinh con, không được ra khỏi đây.
Có nghĩa là… có nguy hiểm? Tôi thật sự không ngờ, cuộc sống của Đạt phức tạp như vậy.
– Cho cô biết, vị trí chủ nhân tương lai của Mạnh Phát vẫn còn chưa ngã ngũ như vẻ bề ngoài.
Đạt trầm giọng chia sẻ, khuôn mặt trở lại vẻ nghiêm nghị, phảng phất trong đó cả sự bất mãn. Tôi sững lại, giương đôi mắt mở to nhìn anh, thoáng hiểu chuyện. Nếu như anh thực sự là kẻ đứng đầu Mạnh Phát, rất có thể anh đã không cần làm những việc lâu nay tôi luôn thắc mắc, luôn trách móc anh. Cũng có nghĩa, Linh San sẽ là vợ anh, và tôi… vĩnh viễn không có cơ hội bước chân vào cuộc đời anh? Tôi không biết nữa… chỉ biết, ngày lại ngày, tôi càng thêm thích anh, lại càng quyến luyến anh hơn, cả tinh thần và thể xác. Tôi muốn hiểu hơn về anh, muốn biết tất cả về anh, để không còn là những gì tình cờ, không chỉ giới hạn ở những gì anh chia sẻ, mà tôi muốn chủ động đến gần anh, muốn chủ động hiểu những gì anh đang phải đối mặt.
Muốn hiểu về anh, cách tốt nhất là hỏi đám vệ sĩ của anh, ok?
Tuy tôi sống với Đạt không phải một ngày hai ngày, nhưng rõ ràng tôi chưa từng tự tìm hiểu nhiều về anh. Đến lúc cảm thấy cần, thì làm thôi!
Đạt rời đi một lát, tôi mặc lại bộ quần áo thun hoa, bước ra cửa, nhìn qua mắt thần. Anh vẫn để lại hai vệ sĩ tôi quen mặt trước cửa căn phòng 1624. Hài lòng khi thấy bọn họ, tôi liền mở cửa, vẫy họ lại. Một người khá béo, một người khá gầy, chiều cao bọn họ đều phải trên mét tám.
Vệ sĩ béo cau mày nhìn tôi:
– Cô nhớ anh Đạt dặn gì cô chứ?
– Tôi biết mà, chỉ muốn hỏi hai người một chút, có được không?
Tôi cười cười. Bọn họ e dè nhìn nhau rồi hỏi:
– Cô muốn hỏi gì?
– Hai anh theo anh Đạt lâu chưa?
– Lâu chứ. Chúng tôi theo anh ấy năm năm nay rồi.
Rất tốt! Tôi mím môi cười, đưa tay mời:
– Đứng ngoài mệt rồi, hay hai người vào đây làm tách trà đi!
Bọn họ e ngại nhưng có vẻ cũng chán đứng bên ngoài, quyết định vào trong phòng. Vào khu vực bếp, tôi pha nhanh một ấm trà ô long có sẵn, đem ra bàn kính sofa trước tivi, mời bọn họ:
– Trà này thơm ngon lắm nha, mời hai anh!
– Cảm ơn cô… đúng là chúng tôi cũng đang khát!
Bọn họ cười cười, nhấp ngụm trà rồi khà khà. Tự rót cho mình một cốc, tôi khẽ hỏi:
– Anh Đạt… còn có anh em nào khác không?
Bọn họ nhìn nhau, cốc trà ngon ngọt khiến bọn họ dễ tính hẳn, liền chép miệng nói nhỏ:
– Có đấy. Anh Đạt có một anh trai, một em trai cùng cha khác mẹ, chuyện này không mấy người biết. Thật ra… ông Kiên có ba người vợ, ba con trai. Trên danh nghĩa, ông ấy chỉ có mình mẹ con anh Đạt, nhưng thực ra ông ấy vẫn chăm sóc hai bà vợ với hai người con trai kia cẩn thận lắm.
Một thông tin hết sức quan trọng. Có điều… biết hoàn cảnh Lâm Đạt như vậy, tự nhiên tôi lại thấy nước trà đắng ngắt nghèn nghẹn ở cổ.
– Mà sao cô đoán ra thế, anh Đạt cực kỳ ghét nhắc đến hai phòng nhì này của ba anh ấy?
– À… chỉ là nghe phong thanh một chút! Vậy, anh trai với em trai anh ấy giờ ở đâu rồi?
– Bọn họ đương nhiên cũng nắm chức vụ quan trọng trong Mạnh Phát rồi. Một người là giám đốc Tài chính, một người là phó tổng giám đốc như anh Đạt. Ông Kiên là một người cực kỳ tài ba, gây dựng được sự nghiệp lẫy lừng như hiện tại, nhưng người có tài thì không thể thiếu tật được đâu!