Lúc Cảnh Thư Vân nhận được cuộc gọi từ Tề Tĩnh Uyển, còn đang mở cuộc họp nhỏ với lãnh đạo công ty, trong điện thoại bối cảnh ồn ào hỗn loạn và giọng của Tề Tĩnh Uyển thì nôn nóng, cô cũng không nghe rõ gì cả, cuối cùng vẫn là Tề Tĩnh Uyển cúp điện thoại chuyển thành nhắn tin cô mới xem hiểu.
Chờ đến khi cô dừng cuộc họp, chạy tới đồn công an, mới từ xa nhìn thấy Đường Thu Bạch và Tề Tĩnh Uyển ngồi ở bàn đối diện Khương Phàm, bên cạnh là cảnh sát đang giảng hòa.
Theo mỗi một bước Cảnh Thư Vân đến gần các nàng, thanh âm nghe thấy càng trở nên rõ ràng.
"Yêu cầu của tôi chính là anh ta phải xin lỗi bạn của tôi, nghiêm túc xin lỗi." Trong giọng nói bình tĩnh của Đường Thu Bạch lại lộ ra sự cố chấp của nàng.
"Cô!" Khương Phàm tức đến mặt xanh mét, trước mặc kệ xin lỗi hay không xin lỗi, chỉ kể đến ngay trước mặt nhiều người như vậy, ngay trước mặt Tề Tĩnh Uyển, Đường Thu Bạch trực tiếp ném hắn xuống đất, mặt mũi của hắn liền không chịu đựng nổi.
"Chàng trai trẻ à, theo tôi ấy à, tiểu cô nương kia nói cũng không sai, với hành vi đó của cậu muốn một lời xin lỗi cũng không quá đáng." Cảnh sát giảng hòa ở một bên ngắt lời Khương Phàm, nhìn hắn nói tiếp: "Tôi đây, vẫn là kiến nghị cậu âm thầm giảng hòa."
Khương Phàm còn muốn nói gì đó, hơi hé miệng, nhưng liếc mắt một cái nhìn thấy Cảnh Thư Vân đứng ở sau lưng Đường Thu Bạch, hai hơi trợn to, dường như có chút kinh ngạc, chốc lát mặt lại đông cứng, đấu tranh đến cuối cùng vẫn nói ra miệng, "Xin lỗi cô."
"Không phải nói với tôi, là với chị ấy." Đường Thu Bạch lắc đầu lại chỉ chỉ Tề Tĩnh Uyển bên cạnh.
"Xin lỗi, Tĩnh Uyển, tôi xin lỗi em." Khương Phàm lại xoay mặt về phía Tề Tĩnh Uyển.
"Ừ." Tề Tĩnh Uyển chỉ thoáng nhìn hắn một cái.
Đường Thu Bạch lúc này mới khẽ gật đầu, ký giấy thỏa thuận giảng hòa, chờ đến lúc nàng quay đầu lại, trước mặt đột nhiên xuất hiện Cảnh Thư Vân dọa nàng sợ hết hồn.
"Cảnh tổng?" Lời lẽ chính đáng khí thế vừa rồi chợt biến mất trong chớp mắt, Đường Thu Bạch bỗng có chút chột dạ khó có thể giải thích.
Tề Tĩnh Uyển chú ý tới sự thay đổi của Đường Thu Bạch, lại nhìn về phía Cảnh Thư Vân đang đứng ở sau lưng bọn họ, "Thư Vân, cậu tới rồi."
"Ừ, các cậu không sao chứ?" Cảnh Thư Vân nhìn bọn họ hơi gật nhẹ đầu.
"Không sao, tôi có thể có chuyện gì chứ, nhưng thật ra người bạn này của cậu còn rất lợi hại!" Tề Tĩnh Uyển thuận tay vỗ vỗ vai Đường Thu Bạch cười nói.
"Không có không có, tôi chính là gặp chuyện bất bình thì nói một tiếng." Đường Thu Bạch có chút ngượng ngùng sờ gáy.
"Ấy! Vậy một tiếng này của em vừa hạ xuống, không đùa được không đùa được." Tề Tĩnh Uyển cười cười.
"Hai người cần đi bệnh viện xem một chút không?" Cảnh Thư Vân lại hỏi.
"Tôi không sao cả, ngược lại là bạn nhỏ, em muốn đi kiểm tra chút không?" Vừa nói, Tề Tĩnh Uyển vừa đánh giá Đường Thu Bạch từ trên xuống dưới.
"Không cần không cần, em không sao, đều rất ổn." Đường Thu Bạch ra vẻ, hoạt động tay chân nguyên vẹn không tổn hao gì cho họ xem.
Cảnh Thư Vân khẽ cau mày, một hồi lâu mới miễn cưỡng đồng ý với Đường Thu Bạch, Đường Thu Bạch cười tươi rói để cho cô yên tâm.
Cảnh Thư Vân không nói gì, chỉ chờ thủ tục xong xuôi ba người lên xe của cô, mới nhẹ giọng nói: "Cảm ơn em, Tiểu Đường."
"Không có gì không có gì, Cảnh tổng chị khách khí." Trong chớp mắt, Đường Thu Bạch cảm thấy thụ sủng nhược kinh*, không phải bởi vì lời cảm ơn, mà là bởi vì xưng hô thay đổi.
(*) được cưng chiều mà kinh sợ
"Hai người làm mấy thứ vô nghĩa đó làm gì, bạn nhỏ em nói xem em muốn ăn cái gì, hôm nay chị đây mời em ăn cơm!" Tề Tĩnh Uyển trong lòng bớt được một phiền phức, cả người đều vui vẻ thoải mái lên.
Vốn dĩ Đường Thu Bạch vẫn chưa cảm thấy đói, lúc này dựa vào đệm mềm, lại hưởng thụ điều hòa mát mẻ, Tề Tĩnh Uyển vừa nói như vậy, bụng nàng lập tức kêu lên, "Ục ục ục ục......"
Thanh âm không lớn, nhưng vẫn bị hai người khác ở cùng không gian khép kín trong xe nghe thấy, Đường Thu Bạch ngồi ở ghế sau nhất thời có chút xấu hổ, đang lúc giương mắt lên, góc độ của nàng vừa khéo nhìn thấy Cảnh Thư Vân hơi cong khóe môi.
Không phải xuyên qua kính chiếu hậu, là nhìn thấy trực tiếp, cho dù độ cung khóe môi của Cảnh Thư Vân rất nhỏ, Đường Thu Bạch vẫn có thể liếc mắt một cái liền nhận ra cô đang cười.
Bởi vì Cảnh Thư Vân cực kỳ ít khi cười, biểu cảm có một chút xíu biến hóa cũng có thể làm người khác ghi nhớ sâu sắc.
Nhìn cô cười, Đường Thu Bạch lại thả lỏng lại, thử dò hỏi: "Ăn thịt nướng không?"
"Được đấy! Chị không ý kiến!" Tề Tĩnh Uyển tỏ vẻ tán đồng.
"Ừ, tôi biết có một tiệm thịt nướng không tệ." Cảnh Thư Vân chỉ khẽ gật đầu, khởi động xe.
Lúc các nàng tới, Đường Thu Bạch nhận ra đó là một tiệm thịt nướng kiểu Nhật khung cảnh yên tĩnh, không đông khách lắm, trong tiệm trang hoàng cũng là xây dựng dựa theo phong cách kiểu Nhật, sau khi vào tiệm rất nhanh đã có người đi lên trước chào hỏi Cảnh Thư Vân, Đường Thu Bạch đi ở cuối cùng, đi theo vào một căn phòng.
"Thư Vân hôm nay cậu không nhìn thấy, hình ảnh đó, quả thực là hả lòng hả dạ đấy!" Tề Tĩnh Uyển cảm thán.
"Tiểu Đường, em từng học Taekwondo?" Cảnh Thư Vân quay đầu nhìn Đường Thu Bạch.
"Không có, em chỉ học qua cơ bản, có thể phòng thân." Đường Thu Bạch lắc đầu.
"Vậy em liền dám lên?" Tề Tĩnh Uyển kinh ngạc nói.
"Trên lý thuyết mà nói, vẫn đủ dùng." Đường Thu Bạch nghiêng đầu suy nghĩ, rồi sau đó lại cười nói: "Thực tiễn chứng minh, cũng là đủ."
Cảnh Thư Vân nhìn vào mắt nàng khẽ nhướng mày, từ chối cho ý kiến.
Thịt nướng, Đường Thu Bạch ăn như hổ đói, kỳ thật nàng muốn ăn chậm một chút, dù sao ở trước mặt Cảnh Thư Vân, cũng phải chú ý hình tượng chút.
Kết quả, thịt nướng còn nướng ở bên cạnh, Đường Thu Bạch một bên trò chuyện với bọn họ một bên nuốt nước miếng, khi thịt đến bên miệng thì cái gì cũng không rảnh lo nữa......
Hai người còn lại ngồi đối diện, Tề Tĩnh Uyển cổ vũ nàng "Ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút!", còn Cảnh Thư Vân lại đem phần thịt đã nướng chín của mình ưu tiên chia cho Đường Thu Bạch.
"Cảm ơn Cảnh tổng."
Đường Thu Bạch ngẩng đầu nhìn Cảnh Thư Vân, cười tươi rói trong mắt lóe tia sáng, mang theo sự nhiệt tình cùng hy vọng đặc biệt ở người trẻ tuổi, chợt lóe lên, giống như thể trong mắt Đường Thu Bạch có một ngọn lửa.
Khoảnh khắc Cảnh Thư Vân cùng nàng đối diện, trong lòng hiện lên chút khác thường, gần như là theo bản năng cô dời ánh mắt, mang theo giọng mũi khẽ đáp, "Ừ."
Cơm nước xong, Cảnh Thư Vân đưa Tề Tĩnh Uyển ở gần hơn trở về trước, tiếp đó đưa Đường Thu Bạch xa hơn một chút.
Sau khi Tề Tĩnh Uyển đi rồi, chỉ còn lại hai người dọc đường im lặng ngoài ý muốn, Đường Thu Bạch nhìn đường phố ngoài cửa sổ, ánh mắt lại thỉnh thoảng lặng lẽ trượt sang một bên, từ dư quang lén nhìn người cầm tay lái.
Ánh sáng đèn đường đêm tối, loáng thoáng chiếu vào trên mặt cô, phác họa ra đường cong tinh xảo của cô, đôi mắt thâm thúy có thần, khóe mắt cong lên một cách tự nhiên, là khí thế mà cô không thể che giấu.
Không chỉ có là Đường Thu Bạch xem ở trong mắt, trong lúc vô tình cũng vẽ ở trong lòng nàng, thẳng đến khi Cảnh Thư Vân nghiêng đầu qua nói một tiếng, "Tới rồi."
Đường Thu Bạch lúc này mới hoàn hồn, vội vàng cười đi mở cửa xe, nói cảm ơn.
Nhưng một chân còn chưa chạm xuống đất, Cảnh Thư Vân lại gọi nàng lại.
"Hửm?" Đường Thu Bạch quay đầu lại nhìn về phía cô.
"Sau này còn xảy ra loại sự tình này, em đừng tự mình xông lên, trước báo cảnh sát."
Đường Thu Bạch còn đang tiêu hóa lời Cảnh Thư Vân nói, giây tiếp theo lại nghe thấy cô nói: "Em bây giờ là nhân viên công ty tôi, tôi phải chịu trách nhiệm đối với sự an toàn thân thể của các em."
Một câu đơn giản, Đường Thu Bạch lại chỉ nghe thấy "Các em", hóa ra nàng cho rằng xưng hô thay đổi, thật ra là không có gì thay đổi.
Nhất thời trầm mặc, Đường Thu Bạch lại khôi phục nụ cười nhợt nhạt trên mặt, "Được, vậy Cảnh tổng em đi đây, chị chú ý an toàn."
"Ừ."
Đường Thu Bạch xuống xe xoay người vào tiểu khu, nghe tiếng xe phía sau khởi động rồi rời đi, Đường Thu Bạch chậm rãi quay đầu lại nhìn vị trí nàng vừa mới xuống xe như đang suy nghĩ gì đó, dưới ánh sáng không thấy rõ biểu tình, chỉ là một hồi lâu sau khẽ lắc đầu mới xoay người đi về phía tòa lầu.
Lần này phá lệ, Đường Thu Bạch đã gửi lời mời cho Duệ Tiểu Hạ trước khi cô ấy gọi điện thoại tới.
"Alo? Cậu ban ngày làm sao vậy?" Điện thoại rất nhanh đã chuyển được, giọng nói tràn ngập sức sống của Duệ Tiểu Hạ thông qua điện thoại truyền vào tai Đường Thu Bạch, tâm trạng có chút mất mát của nàng mới hơi tan bớt.
"Xảy ra chút chuyện, bây giờ không sao rồi." Đường Thu Bạch uể oải nói.
Có lẽ là giọng điệu mà nàng chưa bao giờ có, cũng có lẽ là nàng trả lời quá qua loa, cho nên phản ứng đầu tiên của Duệ Tiểu Hạ là Đường Thu Bạch xảy ra chuyện, cả người đều khẩn trương lên, "Cậu làm sao? Xảy ra chuyện gì? Cậu không sao chứ? Giọng của cậu không đúng lắm a!"
Liên tiếp mấy dấu chấm hỏi ném về phía Đường Thu Bạch, giống từng quả bóng nối tiếp nhau, nàng lại không có tinh lực đi đáp lại lời cô ấy, huống hồ quả thật Đường Thu Bạch cũng không nói rõ được.
"Không xảy ra chuyện gì, cậu không cần lo lắng đâu."
"Mình mới không tin đó, mỗi lần cậu nói như vậy, thì chứng tỏ có chuyện, cậu nói đi mà!" Duệ Tiểu Hạ căn bản không nhận sự an tủi từ Đường Thu Bạch.
"Thích một người, có phải đặc biệt không tốt hay không?" Đường Thu Bạch suy tính chọn từ, chậm rãi hỏi.
"Tại sao không tốt? Chị bé của cậu có người thích rồi?" Duệ Tiểu Hạ phản ứng trái lại là rất nhanh, không hổ là bạn thân nhiều năm của Đường Thu Bạch.
"Không có, mình chỉ là cảm thấy cảm giác này không tốt lắm."
"Sao lại không tốt?"
"Còn tệ hơn cả làm thực nghiệm thất bại." Đường Thu Bạch lấy cực cực khổ khổ vài tháng đến cuối cùng thực nghiệm thất bại, đau thương không có được số liệu kỳ vọng làm so sánh với một câu nhẹ bẫng trong xe của Cảnh Thư Vân, kết quả có thể tưởng tưởng được.
"......" Duệ Tiểu Hạ trầm mặc một lúc lâu, sâu kín mà mở miệng hỏi: "Thật thích rồi?"
"Cậu cũng cảm thấy như vậy đúng không, mình cũng cảm thấy vậy." Giọng điệu Đường Thu Bạch một bộ "Quả nhiên", nói xong lại tự khẽ thở dài.
"Thích...... Vậy thử xem sao? Ngộ nhỡ thì sao." Duệ Tiểu Hạ an ủi nàng.
Đường Thu Bạch không nói lời nào, chốc lát sau mới nói: "Bỏ đi, mình vẫn nên tập trung vào công việc, về sau gánh nặng sẽ lớn rồi." Ít nhất không thể đứt dây xích.
"Cậu điều tiết lại cũng được."
Duệ Tiểu Hạ không nói gì, nhưng mà, bỏ đi, loại sự tình này cô ấy đoán chừng là không dễ bỏ, đặc biệt trường hợp của Đường Thu Bạch - kiểu người mỗi lần đều cứng rắn cố chấp đến khi thành công lấy được số liệu thực nghiệm. Bây giờ nói như vậy cũng là không có cách nào chuyển hướng sự chú ý đâu.
"Ừ."
"Đúng rồi!" Đường Thu Bạch đột nhiên tinh thần tỉnh táo, "Mình làm quen với bạn của chị bé, tính cách hoàn toàn đối lập với chị bé, là một chị gái nhiệt tình phóng khoáng."
"Oh? Vậy à? Kể nghe xem." Duệ Tiểu Hạ theo lời Đường Thu Bạch, kéo nàng nói sang chuyện khác.
Đường Thu Bạch đem quá trình gặp mặt lần đầu tiên kể cho Duệ Tiểu Hạ nghe, đương nhiên là không thể nào nói tâm trạng của nàng lúc đó.
"Vậy ở trên xe, chị gái tóc lượn sóng có nói tại sao đột nhiên tìm các cậu qua đón cô ấy không?" Duệ Tiểu Hạ có chút tò mò.
"À, chị ấy nói, bởi vì đối tượng hẹn hò kia nói hắn có tiền, tiền lương hàng năm rất rất cao, có xe có nhà, sau khi chị gái tóc lượn sóng kết hôn với hắn chỉ cần ở nhà làm bà nội trợ toàn thời gian là được."
"ĐM!" Duệ Tiểu Hạ không nhịn được la lên.
"À! Lúc đó chị ấy cũng là chửi như vậy đó, sau đó chị ấy tức giận quá, vì để cho nam nhân không biết xấu hổ kia tỉnh táo một chút, liền gọi điện thoại kêu chị bé lái xe tới đón chị ấy."
"Sau đó thì sao!"
"Sau đó liền như chị ấy mong muốn, nhìn thấy nam nhân vẻ mặt sụp đổ, hai mắt mở còn rất to, sắp đuổi kịp mắt trâu luôn rồi." Đường Thu Bạch nhớ lại vẻ mặt phóng đại của nam nhân lúc ấy, miêu tả đúng sự thật.
"Oa ồ! Tuyệt quá!" Duệ Tiểu Hạ phấn khích cảm khái, một lát sau lại nghĩ tới gì đó, hỏi: "Xe gì thế? Có thể đánh cho mặt hắn thành như vậy?"
"Oh, một chiếc Maserati." Đường Thu Bạch bình tĩnh nói.
"ĐM!!!"
Giây tiếp theo lỗ tai nàng lại bị thương lần nữa.