Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 95-2: Mẹ nó, dám hôn bà xã của anh! 2



Editor: Uyên Xưn

--- ------ ---------

Cô nói xong, Sở Lăng Xuyên đưa hai tay bưng lấy mặt cô, đôi mắt thâm tình nhìn chằm chằm cô: “Bảo bối, cảm ơn em đã hiểu và ủng hộ công việc của anh.”

Tố Tố cầm tay anh, cười cười, “Giữa chúng ta cần thiết nói những lời dư thừa này sao? Anh làm tốt công việc của mình đi, đừng lo lắng cho em.”

Bởi vì đang trong kì nghỉ tết, cho nên đường rất vắng vẻ, Sở Lăng Xuyên nhìn xung quanh một chút, sau đó hôn nhẹ lên trán cô, “Bảo bối, trên đường đi chậm một chút, về đến nhà thì gọi điện cho anh.”

“Biết, em sẽ cẩn thận, anh mau trở về đi, khi nào đến nhà em gọi anh.”

“Thay anh hỏi thăm ba mẹ, còn có, giúp anh mua quà cho họ.” Sở Lăng Xuyên nói ra những lời này, trong mắt đều là áy náy, anh thân là chồng, chưa đủ tư cách, thân là con, cũng chưa đủ đạo hiếu.

Tố Tố nhìn anh, “Yên tâm, những chuyện này cứ để em, bọn họ đều hiểu anh, ủng hộ anh, cho nên, anh đừng nghĩ nhiều.”

“Được rồi, đi đi!” Sở Lăng Xuyên dứt khoát mở cửa xuống xe, vẫy tay chào cô, cô đáp lại anh bằng một cái hôn gió, sau đó khởi động xe chạy đi.

Sở Lăng Xuyên đứng đó cho đến khi xe cô khuất hẳn tầm mắt anh rồi mới trở lại đơn vị.

Khi Tố Tố về đến thành phố đã là buổi trưa, hôm nay là mùng ba, ba mẹ cô còn chưa trở về, họ đang ở nhà ngoại, cho nên cô trở về nhà mình.

Trước tiên Tố Tố gọi điện thoại cho Sở Lăng Xuyên, hai người trò chuyện vài câu rồi cúp máy.

Mùng bốn Tố Tố mua quà mang đến ba mẹ Sở, ở đến tận mùng sáu mới về nhà ba mẹ cô, dĩ nhiên cô cũng thay mặt Sở Lăng Xuyên hỏi thăm hai ông bà già.

Vào những ngày này, theo đạo lý, Sở Lăng Xuyên phải cùng cô đi chúc tết trưởng bối trong nhà, nhưng mà công việc của anh không cho phép, cho nên chỉ có mình cô đi.

Bất tri bất giác đã đến Valentine, cô và anh đã nhiều ngày không gặp rồi, chỉ có thi thoảng gọi điện cho nhau, nói vài câu rồi lại phải cúp máy.

Cô không nhịn được mà nghĩ, anh vội gì chứ, không biết có chăm sóc mình thật tốt hay không, có nhớ cô không, bởi vì cô rất nhớ anh, nhớ khi hai người ở chung, nhớ sự quyến luyến, ngọt ngào, thậm chí cả những lần hai người gây gổ.dd,l.donquy.uyenxun

Cuộc sống không có anh, tất cả đều yên tĩnh như mất đi sức sống. Trong lúc vô tình, anh đã chiếm vị trí không hề nhỏ trong lòng cô, khiến cô mỗi giây mỗi phút đều nhớ đến anh.

Thậm chí cô còn thấy vô cùng khó chịu, chỉ muốn cùng anh trò chuyện, muốn ôm anh, hôn anh, muốn gặp anh, nhưng mà, anh không có ở bên cạnh, thậm chí điện thoại cũng rất ít liên lạc.

Nhớ nhung cũng là một loại ngọt ngào, bưởi vì có một người này đang nhớ người kia, có một người đáng giá để nhớ, để chờ, nhưng cũng rất giày vò, khiến cô lo được lo mất, nóng ruột nóng gan.

Mặc dù Valentine có một mình, nhưng Tố Tố vẫn muốn ra ngoài, mua một phần quà cho anh, trên đường, cô nhìn thấy những đôi yêu nhau đi dày đặc, cảm thấy có chút cô đơn, nếu như anh ở đây thì thật tốt, nhưng dù sao cũng chỉ là nếu như.

Cô không biết mua gì cho anh, cuối cùng đến cửa hàng quân dụng, mua cho anh một cái ví, tiện thể bỏ cả hình cô vào.

Tố Tố mua đồ xong thì về nhà, bên ngoài thật sự không có gì để chơi, nhất là một mình càng cảm thấy chán, thà về nhà ngủ còn hơn.

Cô ra ngoài quên mang theo chìa khóa, ấn chuông cửa có “Soái ca” ra mở, quả thật là đáng yêu, cô vuốt ve nó vài cái rồi đổi giày, đi vào trong nhà.

Đập vào mắt cô là một bó hoa hồng to đùng đặt trên bàn, hoa hồng kiều diễm, Tố Tố sửng sốt, chẳng lẽ ba mẹ lãng mạn như vậy?

Mẹ An đi từ phòng ngủ ra, nhìn thấy bộ dạng ngu ngơ này của cô thì giải thích: “Lăng Xuyên nó mới đặt ở tiệm hoa đấy.”

Tố Tố bật cười, tiếp theo có chút thất vọng, nếu như anh đột nhiên xuất hiện trước mặt cô thì tốt, chỉ là, anh không quên cô, điều này cũng giúp cô an ủi tinh thần một chút.

Cô ôm hoa vào phòng, gửi tin nhắn cho anh: nhận được hoa rồi, rất đẹp, em rất vui.

Rất lâu sau anh mới trả lời tin nhắn: Bảo bối, ngoan ngoãn chờ anh về.

Cô nhất định!

Sau Valentine không bao lâu là Tết nguyên tiêu, Sở Lăng Xuyên vẫn chưa thể trở về, cô vẫn ở nhà ba mẹ mình, hai người chỉ nói chuyện qua điện thoại với nhau.

Sau Nguyên tiêu, Tố Tố bắt đầu đi làm, ngày qua ngày, cô và Sở Lăng Xuyên đã không gặp nhau nửa tháng, có lẽ mấy ngày nữa anh có thể trở về.

Thứ ba, Tố Tố gọi cho Tiểu Nhiên, hỏi cô ấy có thể ra ngoài hay không, Tiểu Nhiên sảng khoái đồng ý, mấy ngày tết tuy được nghỉ nhưng cũng rất bận.

Hẹ xong Tiểu Nhiên, Tố Tố lại hỏi Hàm Hàm, nhưng cô ấy do dự, bảo là muốn ở nhà cùng chồng, hôm nay là sinh nhật chồng cô ấy, hai người họ đi ăn ở nhà hàng rồi, đúng là phụ nữ kết hôn có khác.

Tố Tố không miễn cưỡng, cuối cùng cô trực tiếp đến nhà Tiểu Nhiên ô bé con đi chơi, con gái Tiểu Nhiên xinh đẹp khỏe mạnh khiến Tố Tố ghen chết người, bao giờ cô mới có bảo bảo đây chứ.

Cô và Tiểu Nhiên chơi đùa cùng đứa bé, lại nói đến Hàm Hàm, chồng của Hàm Hàm tên là Chu Gia Hiền, mặc dù không xuất sắc như La Vĩ Khôn, nhưng sự nghiệp cũng coi như thành công, anh ta cao 1m75, mặc dù không đẹp trai lắm, nhưng cũng dễ nhìn.

Hơn nữa tính tình tốt, mặc dù không cưng chiều vợ khoa trương như Sở Lăng Xuyên, nhưng đối với Hàm Hàm cũng được, hai người họ càng chung đụng càng thân mật, Hàm Hàm cảm thấy, cả đời này cứ trôi qua như vậy cũng được.

Ăn xong cơm tối, Hàm Hàm và Chu Gia Hiền nắm tay nhau ra khỏi nhà hàng, hai người vừa đi vừa trò chuyện, bộ dạng thân mật, trên mặt Hàm Hàm còn mang theo nụ cười.

Hàm Hàm đưa tay vén tóc, ngẩng đầu, trong lúc vô tình nhìn thấy người đàn ông đối diện, tay đút túi quần, nhìn thẳng vào cô.

La Vĩ Khôn!

Hàm Hàm ngẩn ra, cô có chút ngoài ý muốn, ánh mắt phức tạp của anh khiến tim cô đập rộn lên, cô đứng sững lại, quên cả đi.

La Vĩ Khôn giống như người bị niệm chú, gắt gao nhìn dáng vẻ Hàm Hàm và người đàn ông kia thân mật, anh có một loại kích động muốn xông lên kéo cô đi.

Chu Gia Hiền nhìn thấu sự không thoải mái của Hàm Hàm, anh ta quay lại hỏi: “Sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái?”

Hàm Hàm hoàn hồn, dời tầm mắt khỏi La Vĩ Khôn, cô lắc đầu, cười với anh ta: “Không có, giầy của em có chút không thoải mái, chúng ta đi thôi.”

“Về sau đừng đi cái loại giày cao gót này nữa.” Chu Gia Hiền nhìn chân Hàm Hàm, sau đó ôm hông cô về phía bãi đậu xe, mở cửa xe đưa cô lên rồi mới lên xe sau. trước khi đi, tầm mắt anh ta rơi trên người La Vĩ Khôn, khẽ dừng một chút rồi mới cho xe chạy đi.

La Vĩ Khôn thất thần nhìn xe rời đi, anh ta không có cách nào di động thân thể mình, trong đầu đều là dáng vẻ Hàm Hàm và người đàn ông kia ở chung một chỗ.

Hàm Hàm, người phụ nữ của anh, bây giờ đã thuộc về người đàn ông khác, anh chỉ nghĩ nếu cô bị người đàn ông kia đè dưới thân, tự nhiên có một loại kích động muốn nổi điên, đau đến hít thở không thông.

Người nào vì người nào mà chờ đợi? Đúng vậy, người ngào vì người nào mà chờ đợi?

Hàm Hàm, người phụ nữ mà anh chờ không trở lại, thế nhưng bây giờ anh lại biết mình sai rồi, thật sự sai rồi.

La Vĩ Khôn uống say mềm, anh gọi điện thoại cho Sở Lăng Xuyên, cho Thiệu Minh Thành, cũng không rõ là gọi cho ai, và ai không nghe máy, mà anh cũng không có có số mới của Hàm Hàm.

Tố Tố đang nói chuyện cùng Tiểu Nhiên, cô ấy đang bảo Tố Tố ở lại, trời đã khuya rồi  thì điện thoại vang lên, cô nghĩ là ba mẹ mình gọi đến, khi lấy ra xem, nhíu mày, nhìn về phía Tiểu Nhiên, “La Vĩ Khôn gọi.”

Tiểu Nhiên nhướn mày, không lên tiếng, Tố Tố nghe điện thoại, cô còn chưa kịp nói gì thì giọng La Vĩ Khôn đã say đến rối tinh rối mù: “Chị dâu…..Hàm Hàm đâu…..để cô ấy nghe điện thoại….”

Người này, lại uống rượu, “Vĩ Khôn, tôi và Hàm Hàm không ở cùng nhau, cậu uống rượu ở bên ngoài à? Mau về nhà đi, đừng uống nữa.” Tố Tố khuyên anh ta.

La Vĩ Khôn hét lên, “Em biết rõ mấy người ở cùng nhau…. bảo cô ấy đến gặp em, chị dâu…..e nhớ cô ấy, chị bảo cô ấy em có chuyện muốn nói, được không…..”

“Cậu ở chỗ nào? Một mình sao?” Tố Tố hỏi.

Một mình cậu ta mà lái xe thì phiền toái, La Vĩ Khôn nói tên một quán rượu, còn nói phải gặp Hàm Hàm, nếu không anh ta cũng không về nhà.

Uống rượu vào lại bắt đầu, trước tiên Tố Tố đành phải dụ dỗ trước: “Cậu ở đó chờ nha, đừng có chạy lung tung.”

Tố Tố cúp máy, nói với Tiểu Nhiên: “La Vĩ Khôn uống say, một mình ở quán rượu la hét muốn gặp Hàm Hàm.”

Tiểu Nhiên mang bộ dạng không phải chuyện của mình, “Hàm Hàm không rảnh để ý đến anh ta, thích uống thì uống chứ sao.”

“Cậu không biết, lần trước uống say đến nhà tớ khóc không ra người, thật bị anh ta làm cho tức chết, mình không thoải mái, Hàm Hàm cũng vậy…..”

Tố Tố nghĩ đến Thiệu Minh Thành và Tiểu Nhiên, ngậm miệng: “Cái đó, tớ đi gọi điện thoại.” dd,l.donquy.uyenxun

Tố Tố đi vào nhà vệ sinh, nếu như không phải vì mặt mũi của Sở Lăng Xuyên, cô cũng lười phải quan tâm La Vĩ Khôn, ai bảo anh ta không tốt với Hàm Hàm, nhưng mà lại là bạn tốt của chồng cô, cô cũng không thể bỏ mặc.

Tìm được số điện thoại của Thiệu Minh Thành, gọi sang, rất nhanh có người nghe máy, Tố Tố sợ Tiểu Nhiên nghe thấy cô gọi điện cho Thiệu Minh Thành, cố gắng hạ thấp giọng: “Alo? Là Thiệu Minh Thành phải không?”

“Là em, chị dâu. Có chuyện gì vậy?”

Thiệu Minh Thành ngoài ý muốn, Tố Tố chưa bao giờ liên lạc với anh, “Có phải Tiểu Nhiên xảy ra chuyện gì không?”

Tố Tố vội nói: “Không có, không có, Tiểu Nhiên rất tốt. Là La Vĩ Khôn, cậu ta ở quán rượu uống một mình, say khướt rồi, mới vừa gọi điện thoại cho tôi, cậu có thể tìm cậu ta không?”

“Được!”

Tố Tố báo địa chỉ quán, sau đó cúp máy, ra khỏi phòng vệ sinh, cô thấy Tiểu Nhiên đang đặt đứa bé xuống nôi.

Cô nghĩ đến Hàm Hàm, trong lòng vô cùng khó chịu, họ chính là bạn học, từ 10 tuổi đã chơi với nhau, đã hơn chục năm nay, luôn thân thiết như chị em ruột, bây giờ, cô lại là người tốt nhất.

Tiểu Nhiên làm bộ hạnh phúc, làm bộ kiên cường, Hàm Hàm cũng vậy, mà cô, An Nhược Tố, cũng làm bộ không thấy sự khổ sở của các cô ấy, lừa mình dối người, tự nói với mình, Tiểu Nhiên và Hàm Hàm sẽ hạnh phúc.

Nhưng mà, thật ra thì không phải, dưới vỏ bọc hạnh phúc kia che giấu điều gì, là khổ sở, bi thương, là những tổn thương bị một người đàn ông gây nên, phải bao lâu mới lành lại.

Tại sao, bạn của cô tốt như vậy, ưu tú như vậy, lại không có được hạnh phúc, La Vĩ Khôn, Thiệu Minh Thành đều khốn khiếp, dựa vào cái gì mà đối xử với các cô ấy như vậy.

Tố Tố nói với Tiểu Nhiên: “Tiểu Nhiên, tớ về đây, hôm khác lại đến thăm cậu và con bé.”

Tiểu Nhiên nhìn thời gian, mở miệng giữ lại: “Thật sự muốn đi, cũng chín giờ rồi, cứ ở lại đi.”

“Thôi, dù sao cũng không xa, lái xe một chút là về rồi.”

Tiểu Nhiên thấy Tố Tố kiên trì cũng không ép, khi Tố Tố về đến nhà, trong nhà chỉ có mẹ cô, ba còn chưa về, hai mẹ con trò chuyện một lúc rồi Tố Tố về phòng.

Cô mới rửa mặt xong thì điện thoại vang lên, là Thiệu Minh Thành, cô nghe máy: “Chị dâu, em tìm thấy người rồi, chị yên tâm đi.”

“Thiệu Minh Thành, cậu và La Vĩ Khôn là những tên khốn khiếp nhất trên đời này, nếu các người không yêu, tại sao còn muốn trêu chọc họ, Tiểu Nhiên bây giờ rất khổ, cậu biết không?”

Thiệu Minh Thành không lên tiếng, Tố Tố phát hiện tâm tình mình có chút mất khống chế, cô cố gắng bình tĩnh, nhẹ giọng nói: “Thật xin lỗi!”

“Không sao, chị chửi đúng lắm.”

Không nói gì, cúp máy, Tố Tố vì hai bạn của cô mà đau lòng, trong khi đó, Thiệu Minh Thành đỡ La Vĩ Khôn ra khỏi quán rượu, La Vĩ Khôn chỉ muốn gặp Hàm Hàm, nhưng Hàm Hàm đã kết hôn rồi, gặp thì sao chứ?

Nếu có một ngày, Tiểu Nhiên cũng gả cho người khác….không, anh không dám tưởng tượng, Tiểu Nhiên, anh không muốn mất cô.

Thứ sáu, Sở Lăng Xuyên gọi điện về là chiều sẽ trở lại. Nghe tin tức này, Tố Tố mới tốt lên một chút, bởi vì Sở Lăng Xuyên chưa từng gặp bảo bảo nhà Tiểu Nhiên, cho nên anh nói muốn đi thăm một chút.

Thứ nhất là vì bé là con của bạn tốt vợ anh, thứ hai là đứa bé của bạn anh, huống chi, anh vẫn chưa có con gái, thế nào cũng phải đi xem.

Tố Tố gọi điện cho Tiểu Nhiên báo cha nuôi sắp đến thăm, dĩ nhiên cô ấy rất vui mừng, mặc dù hận Thiệu Minh Thành và La Vĩ Khôn khốn khiếp, nhưng Sở Lăng Xuyên đối xử rất tốt với Tố Tố, Tiểu Nhiên cho Tố Tố mặt mũi, nếu không cũng giận lây sang cả Sở Lăng Xuyên rồi.

Sau khi tan việc, Tiểu Nhiên về trước, chuẩn bị đón khách, mà Tố Tố vừa tan làm, ra đến cổng trường đã thấy Sở Lăng Xuyên đợi cô, cô cười, mở cửa lên xe.

Hôm nay anh không mặc quân trang, cho nên rất không quy củ, vừa lên xe đã hôn cô, đây là trường học đấy, phải chú ý hình tượng.

Lần này đến Tố Tố giả bộ, vội vàng đẩy anh ra, học giọng điệu của anh giáo huấn anh: “Sở Lăng Xuyên, anh đàng hoàng chút cho em, đây là trường học, tôn trọng một chút!”

Nhìn bộ dạng khẩn trương của Tố Tố, Sở Lăng Xuyên không nhịn được vò tóc cô, cố làm ra vẻ hung ác: “Em dám dùng giọng điệu này nói chuyện với thủ trưởng sao, để xem về nhà anh thu thập em thế nào!”

“Còn không biết ai thu thập ai, lái xe!” Cô biết Sở Lăng Xuyên đến đón mình, cho nên hôm nay không đi xe, như vậy hai người có thể đi cùng nhau rồi.

Sở Lăng Xuyên lái xe, dưới sự chỉ dẫn của Tố Tố, xe nhanh chóng đến dưới nhà Tiểu Nhiên, dọc đường đi, Tố Tố thao thao bất tuyệt, nào là bảo bảo đáng yêu như thế nào, xinh đẹp ra làm sao.

Cô có vẻ rất thích đứa bé, Sở Lăng Xuyên biết, cô khát vọng có một đứa bé, anh cũng thế, nhưng mà, chuyện này không gấp được.

Hai người xuống xe, Tố Tố đi phía trước, Sở Lăng Xuyên theo sau, đến trước cửa nhà, Tố Tố nhấn chuông, người mở cửa là mẹ Tiểu Nhiên, Tố Tố chào hỏi, sau đó cùng anh đi vào, cô giới thiệu: “Chú, cô, đây là chồng cháu, Sở Lăng Xuyên.”

Sở Lăng Xuyên lễ phép hỏi ba mẹ Tiểu Nhiên, sau đó họ hỏi thăm một chút về Sở Lăng Xuyên, còn Tố Tố chạy vào phòng ngủ của Tiểu Nhiên.

Tố Tố đứng trước cửa, còn chưa kịp vào, bên trong lao ra một bóng người, không đợi cô phản ứng, cô rơi vào vòng tay cứng rắn, mặt cũng bị hôn mấy cái.

Tố Tố bối rối, ba mẹ Tiểu Nhiên cũng sửng sốt.

Nét mặt của Sở Lăng Xuyên càng thêm phong phú, chỉ là đôi mắt trầm xuống, mơ hồ tức giận.

Tình huống thế nào, tại sao lại có một người đàn ông ôm vợ anh, lại còn hôn!

Mẹ nó, người đàn ông này là ai? Dám hôn bà xã của anh!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv