Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 144-4: Em là bảo bối của anh - Ba ba không có quần lót để mặc 4



  Editor: Mẹ Bầu

          Vốn dĩ là như vậy, Tố Tố ngượng ngùng nói Sở Lăng Xuyên thật đáng ghét, rồi sau đó cô nhấc cái chăn lên, giấu mình. Cho đến lúc Sở Lăng Xuyên chui vào, thì Tố Tố lại không tiếp tục theo kịch bản nữa, mà cô lấy tay chống lên   đầu anh. Tố Tố nằm thẳng cẳng theo một cái tư thế nhìn rất chọc người, đôi mắt đẹp nhìn Sở Lăng Xuyên, hơn nữa còn hướng về phía anh mà đá lông nheo nữa: "Xin hỏi, anh còn đang dự tính ở nơi đó đứng bao lâu nữa đây? Chẳng lẽ lực hấp dẫn của sàn nhà còn lớn hơn cả em nữa hay sao?"

     Đến lúc này, động tác của Sở Lăng Xuyên giống như một con sói đói bổ nhào vào con dê vậy. @MeBau*[email protected]@ Anh trực tiếp bổ nhào lên đến trên giường, áp chặt vợ yêu ở dưới thân mình, vội vã hôn hít lấy, đoạt lấy.

     Nụ hôn của anh mãnh liệt mà háo hức, hôn lên da, tay, nóng bỏng và thô ráp, thắp lên một quả cầu lửa trên người Tố Tố. Nụ hôn của anh gấp gáp, hôn lên da thịt của cô, tay, nóng rực mà thô sáp. Sở Lăng Xuyên đã châm từng đốm, từng đốm lửa ở trên người cô, làm cho cô tùy theo anh như cùng lúc thiêu đốt miệng. Tố Tố cố níu giữ lấy một chút lý trí còn sót lại, thò cánh tay ra, tắt đèn ngủ đi. Trong bóng đêm, hai người kịch liệt dây dưa.

     Sau một phen triền miên hôn hít, dieendaanleequuydonn Sở Lăng Xuyên sốt ruột khó nén liền đoạt lấy chỗ sâu nhất của Tố Tố. Hô hấp trở nên nồng đậm. Ở trong màn đêm, chỉ có tiếng thở dốc của sự chiếm giữ cố đè nén, cao thấp nối tiếp nhau.

     Vào lúc mấu chốt Sở Lăng Xuyên liền bứt ra, rời đi. Tố Tố lại ôm lấy anh, không muốn cho anh rời đi. Mặt cô đỏ gay, nói thật nhỏ: "Hôm nay là kỳ an toàn của em."

     Đang trong kỳ an toàn, thật tốt quá! Trong lòng Sở Lăng Xuyên trở nên kích động. Anh ôm chặt lấy Tố Tố, chiếm hữu lấy cô thật sâu. . . Sở Lăng Xuyên kêu rên, gầm nhẹ, hôn hít lấy đôi môi của Tố Tố, gắt gao ôm lấy cô, không để chừa lại một khe hở nào.

     Sau khi xong việc, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn Sở Lăng Xuyên nằm ghé vào trên người Tố Tố không muốn dậy. Tố Tố bị Sở Lăng Xuyên ép tới mức có chút thở không thông được. Tuy nhiên cô cũng không nghĩ muốn đẩy anh ra, mà cứ hôn lên cổ của anh, ôm chặt lấy anh, mà vuốt ve lưng của anh.

     Đúng lúc này, chợt nghe thấy ngoài cửa có tiếng kêu răng rắc. Nghe cọt kẹt một tiếng, cánh cửa đã được mở ra.

     Cửa đã mở ra rồi hả?

     Tố Tố giật mình một cái, thân thể bỗng cứng đờ. Trong bóng đêm cô mở to hai mắt ra nhìn. Thân thể của Sở Lăng Xuyên cũng bị chấn động.

     Trong bóng đêm truyền đến tiếng gọi vừa ngái ngủ, diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn vừa thật mệt mỏi của Tiểu Bao Tử: "Mẹ ơi."

     Hả! Trời ạ, là cậu nhóc Tiểu Bao Tử!

     Không phải là cậu nhóc đang ngủ cùng một chỗ với ông ngoại và bà ngoại hay sao? Thế nào mà đã trở lại tìm mẹ rồi? Con trai, con không nên chơi cái trò dọa người như vậy chứ! Hu hu.

     Tố Tố khóc không ra nước mắt, cũng không dám lên tiếng. Cô nhanh chóng trực tiếp đẩy luôn Sở Lăng Xuyên ra. Sở Lăng Xuyên cũng nhanh chóng xoay người trườn xuống dưới. Tố Tố tay chân lanh lẹ vội vã túm lấy chiếc váy ngủ của mình, kéo xuống. May mắn là cô đã không bị cởi váy ngủ ra.

     "Mẹ ơi." Trong bóng đêm, Tiểu Bao Tử đã quờ quạng đi đến bên giường, bàn tay nhỏ bé còn dụi dụi lên mắt. Cu cậu còn đang cực kỳ mệt mỏi, vì bị mót đi tiểu cho nên mới tỉnh giấc.

     Tố Tố ổn định lại hô hấp, ho khan một tiếng, cùng quẫn nói: "Mẹ ở trong này, cục cưng thế nào lại tỉnh vậy? Có phải con muốn đi tè hay không hả?"

     "Vâng”. Cục cưng tự mình xuống giường đi tiểu. Thời điểm Tiểu Bao Tử nói xong, đã bị Tố Tố ngồi dậy ôm lên giường, sắp xếp cho cu cậu nằm ở bên cạnh mình. Haiz, thực sự nghe con trai gọi mà cô hoảng loạn cả người!

     Tiểu Bao Tử vẫn còn chưa phát hiện ra Sở Lăng Xuyên đã trở lại nhà rồi. liền mơ mơ hồ hồ hỏi: "Cục cưng chờ ba ba, ba ba đã trở về chưa?"

     Sở Lăng Xuyên đưa tay vượt qua thân mình Tố Tố, vỗ một cái ở trên tay của Tiểu Bao Tử. Tiểu Bao Tử quay đầu sang trái sang phải. Hừm, có ai vừa ở đó vỗ vào mình đây nhỉ? Cu cậu liền ngồi dậy, trong bóng đêm, liền nhìn thấy được Sở Lăng Xuyên.

     "Ba ba!" Cơn buồn ngủ của cậu nhóc cũng đã biến mất không ít. Cậu nhóc bắt đầu trở nên kích động, từ trên thân thể Tố Tố bò vượt qua, nhào tới:"Ba ba, vì sao ba ba không để ý tới cục cưng?"

     "Khụ… khụ! Ba ba đang chơi trò trốn tìm với con trai mà." Sở Lăng Xuyên thật trấn định nói ra lời bịa đặt. “Thời tiết có chút hơi lành lạnh rồi. Ba ba sợ Tiểu Bao Tử bị lạnh cóng mất…” Nói xong Sở Lăng Xuyên liền nhét cậu nhóc vào trong chăn "

     Tiểu Bao Tử rúc vào trong lòng Sở Lăng Xuyên. Vì sự thân cận này, nên chỉ chốc lát cu cậu liền sau phát hiện ra một bí mật, không khỏi hỏi: "Ba ba, vì sao ba ba lại không chịu mặc quần đùi vậy?"

     Trong bóng đêm Tố Tố đỏ mặt, rồi sau đó là nghẹn cười. Cô đưa tay lên bụm miệng, chỉ nghe thấy Sở Lăng Xuyên trả lời: "Ba ba không có quần đùi để mặc. Mẹ của con không mua quần đùi cho ba ba mặc!"

     Tiểu Bao Tử thường xuyên cùng nhau tắm rửa với Sở Lăng Xuyên, cho nên nhóc cũng không có gì lạ lắm. Mông đít trần trụi thì cứ việc để trần trụi mông đít đi. Thế nhưng mà trước đây lúc đi ngủ, ba ba đều sẽ mặc quần áo, hôm nay lại không có mặc, cho nên cậu nhóc mới thấy kỳ quái.

     Hóa ra là tại mẹ không chịu mua quần cho ba ba mặc. . . Cậu nhóc thở dài, xoay người lại, bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ lên bụng của mẹ: "Mẹ bảo bối, ba ba thật rất đáng thương đấy. Lần sau khi nào mẹ mua cho cục cưng quần đùi, thì cũng nên mua cho ba ba nữa đi. Hay là, trước hãy lấy quần đùi của cục cưng để cho ba ba mặc tạm vậy."

     Phốc!

     Sở Lăng Xuyên cùng Tố Tố đều không sao nhịn được cười, liền cười văng lên. Hai người cùng cười toe toét, thi nhau ghé miệng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Bao Tử từng phát từng phát một. Đến cuối cùng, Tố Tố rốt cục đã nén nhịn lại được tiếng cười, cũng quên mất xấu hổ, hỏi: "Con trai, con đã đi tè chưa vậy?"

     "Rồi ạ. Không cần phải để cho bà ngoại và ông ngoại gọi con đâu." Ý tứ của cậu nhóc là không cần phải nhờ ông bà ngoại đánh thức, mà tự mình giải quyết vấn đề tiểu tiện. Cậu nhóc thực sự đã trưởng thành rồi! Bất quá, không biết là cu cậu đã đi tiểu ở nơi nào nữa đây?

     "Cục cưng, con đã đi tè ở chỗ nào rồi hả ?" Tố Tố hỏi xong, Tiểu Bao Tử ôm lấy cô, vùi đầu ở trong lòng cô, không nói chuyện nữa. Khẳng định là cậu nhóc lại đã làm ra cái chuyện tốt gì rồi.

     Bất đắc dĩ, thật là bất đắc dĩ mà. Không nói gì thì cứ việc không nói gì. Tố Tố xoa xoa lên đầu của cậu nhóc: "Thôi được rồi! Con trai, ba ba đã trở lại nhà rồi, con hãy ngoan ngoãn ngủ đi có được hay không hả?"

     Tiểu Bao Tử gật đầu. Bàn tay của Tố Tố liền nhẹ nhàng vỗ vỗ lên thân mình nhỏ bé của cậu nhóc, dỗ cho cu cậu ngủ. Vốn dĩ Tiểu Bao Tử đang rất mệt mỏi, ở trong lòng mẹ ấm áp mềm mại, thì chỉ không đến hai phút sau liền vù vù ngủ thiếp đi.

     Con trai đã ngủ say rồi, Tố Tố mới thở hắt ra một hơi thật dài. Cô cũng nhanh chóng đứng dậy đi tắm rửa bản thân cho hết dính dấp. Hơn nữa, nơi nào đó vẫn còn có cái kia của anh, hiện giờ vẫn còn đang chảy ra! Thật sự là đã ra quá nhiều quá mức cần thiết rồi.

     Sở Lăng Xuyên cũng theo vào cùng. Ở trong màn đêm, anh cứ thế cởi truồng đi vào ôm lấy cô. Tố Tố tức giận, ở trong bóng đêm mở mắt trừng anh, giảm thấp giọng của mình xuống, nói: "Còn không chịu mặc quần đùi vào đi, nhanh chóng đi mặc ngay vào."

     Sở Lăng Xuyên vẫn còn chưa chịu rời đi, ngược lại, anh bế ngang cô lên: "Bảo bối, lại làm thêm một lần nữa đi!"

     A, thật choáng váng! Không cần… Thế nhưng mà, kháng nghị của Tố Tố hoàn toàn không có hiệu quả. Cô lập tức đã bị anh hôn lên miệng. Kẻ xấu này thật không biết thế nào, đúng là đồ trứng thối. . .

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv