Editor: Mẹ Bầu
Tiểu Nhiên không nhịn được cười, cắt ngang lời nói dông dài của La Vĩ Khôn, "Được rồi được rồi, ngài mở đầu như vậy cũng quá dài rồi, nói thẳng vào trọng điểm thôi."
"Trọng điểm hả, được thôi!" La Vĩ Khôn nói xong liền hơi ngừng lại một chút, quay đầu liếc mắt nhìn Hàm Hàm một cái, "Trọng điểm chính là, Hàm Hàm bảo bối của tôi rốt cục đã đồng ý ở cùng một chỗ với tôi rồi! Tiểu đệ chờ đợi được đến ngày hôm nay thực không dễ dàng gì. Cho nên rất cao hứng, thật sự rất cao hứng."
La Vĩ Khôn nói xong liền kích động gặm một cái ở trên mặt Hàm Hàm. Hàm Hàm quẫn rồi, [email protected]*dyan(lee^qu.donnn), nhanh chóng đẩy La Vĩ Khôn ra, đỏ mặt giáo huấn anh: "Được rồi, đừng làm rộn nữa, bộ dạng thật không đứng đắn chút nào, đang có nhiều người lớn ở đây đó."
Mấy người bọn Tố Tố cũng đều bật cười. Nhìn thấy hai người đã tốt đẹp như vậy, bọn họ cũng cảm thấy cao hứng, kích động thay. Tố Tố không nhịn được liền nói: "Thật tốt quá, chúc mừng hai người nhé! Hi vọng hai người hãy yêu nhau thật nhiều, quý trọng nhau thật tốt. La Vĩ Khôn, anh nhớ phải đối xử với Hàm Hàm nhà chúng tôi thật tốt đấy."
La Vĩ Khôn vội vàng nói: "Chị dâu, chị cứ yên tâm, chuyện này là phải làm đúng như vậy."
Thiệu Minh Thành cũng thấy cao hứng cho La Vĩ Khôn. dinendian.lơqid]on, Anh quay đầu nhìn về phía Tiểu Nhiên, thế nhưng Tiểu Nhiên lại cũng không thèm nhìn lấy anh một chút. Quan hệ giữa hai người bọn họ vốn đã hòa hoãn hơn rất nhiều, nhưng bởi vì một số chuyện, nên mối quan hệ giữa hai người bọn họ đã triệt để bị xé nát. Hiện tại, Tiểu Nhiên chỉ thấy hận Thiệu Minh Thành, thấy phiền chán đối với anh, thậm chí còn chán ghét anh.
Tuy rằng Tiểu Nhiên không muốn gặp Thiệu Minh Thành, nhưng tâm tình cũng không đến mức quá tệ lắm. Nhưng dù sao chị em tốt mình đã có nơi có chốn, đây chính là một chuyện vui.diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Hàm Hàm đã phải chịu nhiều tổn thương như vậy, cô thực sự rất hi vọng Hàm Hàm và La Vĩ Khôn có thể tốt đẹp sống cùng với nhau, tiếp tục hưởng hạnh phúc.
Ăn bữa cơm chiều xong, dưới sự sắp đặt của La Vĩ Khôn, mọi người lại đi ca hát. La Vĩ Khôn cao hứng uống vào rất nhiều rượu. Thiệu Minh Thành có tâm sự cũng uống thật nhiều rượu. Hàm Hàm và Tiểu Nhiên đương nhiên là không uống. Tố Tố thì lại càng mẫn cảm hơn, cũng sẽ không uống.
Không sai biệt lắm, thời điểm mọi người chuẩn bị giải tán, thì Sở Lăng Xuyên gọi điện thoại đến. Tố Tố nhận cuộc gọi, @MeBau*[email protected]@ cười nói: "Ông xã à."
"Bảo bối, em ở bên kia như thế nào mà lại ầm ĩ như vậy?"
"Em đang ở cùng với Hàm Hàm và Tiểu Nhiên, còn có mấy người La Vĩ Khôn bọn họ ở cùng nhau nữa. Có việc mừng đây. Để cho huynh đệ của anh tự nói chuyện với anh nhé:" Tố Tố nói xong đưa điện thoại di động cho La Vĩ Khôn: "Là Xuyên tử."
La Vĩ Khôn đón nhận điện thoại di động, mặc kệ bên kia Sở Lăng Xuyên đang nói cái gì, trực tiếp rít gào: "Đại ca à, người anh em, cách mạng nhà tôi đã thành công rồi. Tôi và Hàm Hàm sắp kết hôn rồi! Đến lúc đó, cậu nhất định phải trở về nhà để tham gia hôn lễ đó. Đúng vậy, tôi nhất định sẽ đối xử tốt với Hàm Hàm bảo bối của nhà chúng ta. Cậu cứ yên tâm, tôi tuyệt đối học tập theo gương của cậu."
Nói xong, La Vĩ Khôn giao trả điện thoại di động lại cho Tố Tố. Tố Tố từ trong phòng đi ra ngoài. Ở bên ngoài đã an tĩnh không ít, thế nhưng mà cũng vẫn rất ầm ĩ: "Anh vẫn còn chưa đi ngủ sao? Con trai đi đến nhà ở với ông nội rồi."
Tuy rằng Tố Tố đang ở cùng với những người bạn tốt, Sở Lăng Xuyên cũng thật yên tâm, nhưng mà anh vẫn dặn dò cô theo thói quen: "Bảo bối, ngày mai em còn phải đi làm đấy, đừng vui chơi quá muộn nhé."
Nghe lời dặn của Sở Lăng Xuyên, Tố Tố cảm thấy ấm áp, cũng rất nhớ anh. Nếu như Sở Lăng Xuyên có ở bên cạnh cô thì thật tốt. Thế nhưng mà, giờ đây cô chỉ có thể nhớ đến anh mà thôi, "Vâng, bây giờ cũng đang chuẩn bị về nhà rồi. Anh cũng sớm nghỉ ngơi một chút đi."
"Bảo bối, anh rất nhớ em!"
"Em cũng vậy, em rất nhớ anh. Rất nhớ!"
"Nhớ đến anh thì hãy hôn anh một cái đi!" Sở Lăng Xuyên nằm ở trên giường, nhìn ảnh chụp của Tố Tố ở trên bàn đầu giường. Anh cố ý nói đùa cô, bởi vì trước kia, anh cũng đã từng hôn cô như vậy. Cô lại luôn nói trước thiếu nợ anh, sau này về nhà sẽ bồi bổ lại cho anh. Thế nhưng Sở Lăng Xuyên lại không nghĩ tới rằng, thật sự lại nghe được ở đầu kia điện thoại, Tố Tố đã hôn chút một cái đối với anh.
Cách điện thoại, Sở Lăng Xuyên liền cảm thấy thật chọc người. Trong đầu anh liền thoáng hiện ra cảm giác anh và cô ở cùng nhau, hôn môi nhau. Thậm chí anh còn có thể tưởng tượng được khi hôn anh, động tác đôi môi của cô thật mê người. Sở Lăng Xuyên mỉm cười, trong lòng anh liền lưu chuyển một cảm giác khác thường.
Tố Tố hôn Sở Lăng Xuyên xong liền đỏ mặt. Còn không đợi cô tiếp tục nói chuyện, từ trong di động đã truyền đến mấy tiếng “chụt chụt’ của Sở Lăng Xuyên nghe rất khoa trương. Tiếp theo là giọng nói của anh truyền đến: "Bảo bối, anh yêu em."
"Em cũng vậy, em yêu anh."
Hai người nói xong những lời nói buồn nôn kia, thì cũng liền cúp máy luôn. Tố Tố đi trở lại vào trong phòng. Cô muốn nghe lời ông xã đã dặn dò, về nhà sớm một chút, cho nên cũng thúc giục mấy người bạn đang vui chơi đến điên cuồng kia về nhà! Ha ha…
Sau khi La Vĩ Khôn thanh toán xong, mọi người cùng nhau đi xuống lầu. Khi đi đến vị trí dừng xe, mọi người chào tạm biệt với nhau. Tố Tố lái xe rời đi trước. La Vĩ Khôn thì chở Hàm Hàm chạy lấy người. Thiệu Minh Thành nghĩ muốn nói chuyện với Tiểu Nhiên, thế nhưng Tiểu Nhiên cũng không thèm để ý tới anh, dứt khoát lên xe, nói hẹn gặp lại với La Vĩ Khôn và Hàm Hàm. Sau đó cô đóng cửa xe, khởi động xe, quay đầu cho xe rời đi.
Thiệu Minh Thành đứng ở nơi đó có chút thất bại, chau mày. La Vĩ Khôn đi qua vỗ vỗ vào bả vai của anh: "Về nhà đi."
Bởi vì hai người đàn ông kia uống rượu, cho nên Hàm Hàm phải lái xe đưa bọn họ về nhà.
Cô hiện tại giống như đã tìm được một chút phương hướng cho cuộc sống của mình, không còn bị mờ mịt tràn ngập như trước nữa…
*********
Không biết là do nguyên nhân gì mà sau khi tụ hội với bạn bè xong rồi, đến ngày hôm sau Tố Tố liền sinh bệnh luôn. Cô bị cảm mạo lại còn phát sốt. Cổ họng đau rát. Vì sợ bị truyền nhiễm sang cho Tiểu Bao Tử, cho nên cô liền bảo với cậu nhóc tiếp tục ở cùng với ông nội. Ban ngày, lúc đầu cô đã uống thuốc để chống đỡ, nhưng không hữu hiệu, lại càng sốt đến lợi hại, cả người rét run. Thật vất vả lắm mới đến giờ tan lớp, Tố Tố liền nhanh chóng đi truyền dịch.
Truyền dịch xong, cô nghĩ ăn một chút gì đó, rồi định đi ngủ. Ngủ một giấc thì cảm thấy đã tốt hơn nhiều, cô lại đi làm. Nghĩ đã uống thuốc để áp chế lại rồi, thì cơn sốt cũng sẽ trôi qua. Nhưng không ngờ rằng, sắp đến giờ tan tầm thì cô lại bị sốt cao trở lại.
Tố Tố đành phải xin phép lãnh đạo đi tiêm truyền dịch, đồng thời cũng gọi điện thoại về cho ở nhà, nói cô đi truyền dịch rồi, sẽ về trễ một chút. Tố Tố vừa mới treo chai thuốc lên, truyền được một lát không nhiều lắm, thì người trong nhà liền chạy đến, còn mang theo cả bánh bao cho cô, trước ăn lót bụng.
Tố Tố xem nhìn thời gian, đã sắp bảy giờ rồi. Cô không khỏi nói với cha mẹ mình: "Ba, ngài và mẹ hãy trở về đi, truyền nước biển xong tự bản thân con sẽ trở về nhà được mà. Không có chuyện gì lớn đâu, hiện tại con đã tốt hơn nhiều rồi. Hắt xì... ."
An Quốc Đống lại nói: "Không việc gì mà phải vội hết. Cứ đợi một lát, chờ con truyền dịch xong, cả nhà chúng ta cùng nhau trở về."