Editor: Mẹ Bầu
Trong lòng An Quốc Đống cũng không sao chịu nổi. Có ai nguyện ý nhìn thấy hai vợ chồng đứa nhỏ sẽ phải ở riêng kia chứ! Thế nhưng ông vẫn nói an ủi Sở Lăng Xuyên, "Con cứ an tâm công tác, mọi việc trong nhà đừng lo lắng, đã có ba ba rồi."
"Con cảm ơn ba mẹ."
Lý Nguyệt Hương không nhịn được, hỏi: "Vậy lần này con đi đến khi nào thì mới có thể trở về, hay là sẽ phải ở lại luôn nơi đó?"
"Ba mẹ, thực xin lỗi, đến bây giờ con cũng không có cách nào xác định được." Hết thảy đều phải đợi anh làm ra được thành tích, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn hoặc là phải đợi cấp trên đến kiểm tra xem tình hình, sau đó mới xác định lại. Hiện tại mới chỉ là giai đoạn đầu, hoàn toàn không biết được tình huống.
Bầu không khí trong nhà trở nên nặng nề và đè nén. Cũng không ai còn có ham muốn nói chuyện nữa rồi. Xuyên tử một mình ở bên ngoài như vậy thật không dễ dàng. Mà Tố Tố cùng đứa nhỏ, cũng giống như thế.
Mười mấy phút đồng hồ sau, người trong nhà mới từ trong tin tức này mới tỉnh táo trở lại. Sau đó cùng Sở Lăng Xuyên tìm hiểu tình huống ở bên kia, cũng bàn bạc sau này sẽ phải làm sao bây giờ, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn cũng không ngoài ba con đường.
Thứ nhất: Sở Lăng Xuyên ở lại nơi đó, Tố Tố mang theo con trai nhỏ đi theo, sống trong doanh trại quân đội.
Thứ hai: Sở Lăng Xuyên làm ra thành tích, được trở về, được thăng chức, người một nhà đoàn tụ.
Thứ ba: Sở Lăng Xuyên sẽ cởi quân trang.
Sau khi thảo luận xong, mọi người cũng liền đi nghỉ ngơi rồi. Không có cách nào thay đổi thì chỉ có thể chấp nhận. Đối mặt với hiện thực mà cười, cùng nhau đi tới, cùng nhau vượt qua. Tố Tố biết, trong lòng Sở Lăng Xuyên cũng không hề dễ chịu.
Trừ bỏ nguyên nhân phải chia tách với mọi người người trong nhà làm cho anh khó chịu, @MeBau*[email protected]@ thì lần điều động lần này, đối với Sở Lăng Xuyên mà nói, cũng là một sự đả kích rất lớn. Thử nghĩ tiếp mà xem, anh vốn dĩ đang ở trong một sư đoàn ưu tú như vậy, bỗng chốc lại bị đày đến một đơn vị kém cỏi nhất. Trong lòng cũng thấy có sự chênh lệch rất lớn. Nhưng cũng không thể không suy nghĩ cẩn thận, vì sao thượng cấp lại làm như vậy. Nhưng mà, không rõ thì cũng phải thi hành mệnh lệnh, đây là trách nhiệm của người quân nhân phải thực hiện.
Hai vợ chồng cùng nằm ở trên giường. Tố Tố ôm con trai, Sở Lăng Xuyên duỗi cánh tay thật dài, ôm lấy cả hai mẹ con Tố Tố. Trong ánh sáng mờ nhạt, anh cúi đầu khẽ gọi: "Bà xã."
"Dạ!" Tố Tố đáp lại. dinendian.lơqid]on, Ánh mắt của cô lại nhìn sang Tiểu Bao Tử đang ngủ say. Cậu nhóc thật đáng thương, thời điểm tưởng nhớ đến ba ba thì cô phải làm sao bây giờ đây! Liệu con trai có thể hiểu được hay không, ba ba sẽ phải đi công tác đến một địa phương rất xa, không biết đến bao giờ mới lại trở về nhà.
Sở Lăng Xuyên đưa tay lên vuốt ve mái tóc của cô. Bàn tay kia của anh thì nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con trai, hỏi với vẻ rất là lo lắng: "Em nói xem, đến khi anh trở lại, liệu con trai còn có thể nhận biết ra anh nữa hay không?"
Tố Tố an ủi anh, cũng là nhắc nhở anh: "Cũng không biết nữa. Bất quá anh cũng đừng sốt ruột, cái gì cái gì mà sợ quên. Cứ ít nhất một tuần một lần anh lại gọi điện thoại về cho nhà một lần. Ừm, dĩ nhiên là ngoại trừ thời điểm diễn tập, hoặc là có tình huống đặc biệt."
"Bảo bối, thời điểm em nghỉ đông và nghỉ hè, có thể mang con trai đến gặp anh được không?"
"Không đi."
"Vì sao vậy?" Nội tâm Sở Lăng Xuyên bị tổn thương.
"Ha ha, lừa gạt anh thôi. Chỉ cần có cơ hội thì em sẽ lập tức đưa con trai đến để gặp anh ngay."
Sở Lăng Xuyên hôn hít nơi vành tai của Tố Tố một chút, áy náy nói: "Vợ, anh thật có lỗi với em cùng đứa nhỏ."
Tố Tố xoay người sang chỗ khác, đôi mắt đẹp hướng nhìn lên Sở Lăng Xuyên: "Em không muốn nói lời xin lỗi, em chỉ muốn anh luôn yêu em, như vậy là đủ rồi."
"Anh yêu em." Trái tim Sở Lăng Xuyên đập nhanh loạn nhịp. Anh hôn lên môi của cô, cũng đưa tay lên tắt ngọn đèn ở đầu giường. Sau đó anh ôm cô đi xuống giường, đi tới phòng vệ sinh. Nơi đó đã thành Thánh Địa hoan ái của hai vợ chồng anh. Thân thể và trái tim của anh đều yêu thương Tố Tố, kể cả ngôn ngữ thốt ra, cũng mang đậm tình yêu của anh.
Ngày hôm nay Sở Lăng Xuyên cuồng dã đến khác thường, mà Tố Tố cũng chủ động nhiệt tình so với dĩ vãng. Nỗi buồn nồng đậm lẫn sự bi thương khi phải xa cách, đã biến thành sự vận động nguyên thủy nhất, biến thành sự chiếm đoạt lẫn cùng sự bị chiếm giữ thật sâu.
Càng đến lúc sắp phải ly biệt, hai người lại càng muốn cứ thế kết hợp cùng với nhau, không xa rời nhau như vậy. Hai người cứ nông nông sâu sâu dung nhập hòa lẫn trong thân thể của nhau như vậy, không cách nào chia lìa.
Nụ hôn của Sở Lăng Xuyên rơi xuống khắp toàn thân của Tố Tố. Trong lòng bàn tay anh đều là mềm mại của cô. Sự kích động và âm thanh mờ ám cùng vang lên trong mỗi một tiếng anh gọi cô: "Bảo bối... Bảo bối..."
Tố Tố chủ động nghênh hợp với Sở Lăng Xuyên, hôn hít lấy anh, vui thích cảm nhận sự hòa hợp giữa thể xác và tinh thần. Cô cũng cảm nhận được nỗi buồn sâu thẳm đằng sau niềm vui này và nỗi buồn đâu vì sắp phải chia tay.
... … …
Một đêm triền miên, đến sáng ngày hôm sau Sở Lăng Xuyên đã sớm rời giường. Đến lúc này trời vẫn còn chưa sáng hẳn, Tố Tố vẫn còn đang ngủ. Sở Lăng Xuyên ăn mặc chỉnh tề, rửa mặt sạch sẽ xong mới về đến bên giường, hôn lên gương mặt đáng yêu của con trai, hết lần này đến lần khác, tràn ngập đều là không đành lòng.
Bất luận cho dù Sở Lăng Xuyên có làm như thế nào thì Tiểu Bao Tử cũng không hề tỉnh lại. Tầm mắt của Sở Lăng Xuyên rơi vào trên người người vợ yêu quý của mình, đưa tay lên sờ mặt cô. Tố Tố lắc lắc đầu, tỉnh giấc, mở ánh mắt mơ mơ màng màng nhìn anh: "Sao anh lại dậy sớm như thế."
"Anh đi thăm ba ba, chào từ biệt ba một chút. Hơn nữa, anh còn phải trở lại đơn vị để tiến hành làm một vài thủ tục nữa. Em cứ ngủ tiếp đi."
Làm sao Tố Tố còn có thể ngủ được nữa kia chứ. Cô đứng dậy ôm lấy anh: "Sở Lăng Xuyên, anh đừng khổ sở, cũng đừng lo lắng. Em sẽ kiên cường, rảnh rỗi em sẽ đưa con trai đi đến đó để thăm anh. Anh cứ làm việc cho giỏi, phải cố gắng lên, cũng phải chú ý đến thân thể, không được phép uống rượu, biết không?"
Sở Lăng Xuyên ôm chặt lấy Tố Tố, hôn hít lấy đôi môi của cô, cũng thì thầm: "Lời nói của em, anh sẽ luôn nhớ kỹ, cũng sẽ làm được. Bảo bối, cho dù anh có ở nơi nào, em và con trai đều luôn ở trong lòng anh."
Hai người lưu lưu luyến luyến nhau mãi. Thế nhưng Sở Lăng Xuyên lại không thể tiếp tục kéo dài thời gian mãi được. Đi ra phòng khách, Sở Lăng Xuyên đã nhìn thấy An Quốc Đống và Lý Nguyệt Hương cũng đều đã thức dậy rồi, đang chờ ở đó để đưa tiễn anh.
"Ba mẹ, mọi việc vất vả trong nhà bây giờ phải làm phiền đến ba mẹ ở nhà rồi. Đến khi con được trở lại, con sẽ tận hiếu đối với ba mẹ."
An Quốc Đống nói: "Chuyện trong nhà con không cần phải lo lắng, cứ dốc sức làm công việc của con cho tốt."
“Vâng ạ!”
Tố Tố cùng cha mẹ xuống lầu để tiễn Sở Lăng Xuyên. Sau khi nói câu hẹn gặp lại, anh liền lái xe rời đi. Sở Lăng Xuyên đi đến nhà anh cả, nói chuyện mình được điều động đi đến công tác ở đơn vị khác cùng với cha và anh cả. Rồi sau đó anh liền vội vã trở về doanh trại bộ đội, tiến hành làm các thủ tục điều chuyển. Cũng vì thời gian khẩn cấp, hơn nữa cấp trên cũng rất cấp bách, cho nên thủ tục làm điều chuyển của Sở Lăng Xuyên cũng được tiến hành rất nhanh.