Editor: Mẹ Bầu
Bàn tay to của Sở Lăng Xuyên nắm lấy bả vai của Tố Tố, khẽ hô lên có chút kích động: "Câu nói ở phía trước kia, cái câu nói phía trước kia mà!"
Tố Tố nâng tay, hơi nghiêng đầu một chút, nhíu mày, nói vẻ thật ảo não: "Câu gì kia, em quên mất rồi."
Sở Lăng Xuyên liền nảy sinh ác độc rồi. Một tay anh vòng ôm lấy Tố Tố, ấn cô ngã xuống giường, cúi đầu xuống liền hôn lên, dùng nụ hôn để xoa dịu lại sự bất an trong lòng mình. Sở Lăng Xuyên sợ hãi, nhưng nghĩ sợ, thì anh cũng phải buộc cô nói.
Tố Tố khẩn trương, ngộ nhỡ bác sĩ y tá đến thì làm sao bây giờ, nên vội vàng đẩy anh ra. @MeBau*[email protected]@ Thế nhưng mà Sở Lăng Xuyên chính là không chịu buông cô ra. Tố Tố mặt hồng tim đập, hai tay dùng sức đẩy mặt anh ra, ánh mắt sáng trong nhìn anh, nhẹ nhàng dịu dàng thổ lộ tâm ý của bản thân đối với anh: "Em yêu anh, Xuyên tử! Em yêu anh, Sở Lăng Xuyên!"
Đầu tiên Sở Lăng Xuyên ngẩn người ra, rồi sau đó anh nhìn chằm chằm vào Tố Tố, nở nụ cười thật ngây ngốc. Trong phút chốc sự vui sướng đã đong đầy trái tim của anh. Phảng phất như sau cơn mưa được nhìn cầu vồng, phảng phất như anh nắng ấm hòa tan dòng sông băng.
Đáy lòng Sở Lăng Xuyên giống như đang nở hoa vậy. Đại khái đây chính là lý do khiến cho anh vui mừng [email protected]*dyan(lee^qu.donnn), giống như hoa nở trong lòng. Sở Lăng Xuyên sững sờ nhìn Tố Tố, trong mắt anh đều là sự vui sướng lẫn kích động. Trên mặt Sở Lăng Xuyên vẻ kích động lại càng không cách nào hình dung ra được.
Thời điểm anh đối với cô nhất kiến chung tình, ở trong lòng cô có người khác. Thời điểm anh yêu cô khắc sâu, trong lòng của cô vẫn là người khác. Anh rất không dễ dàng mới đợi được đến một câu nói thích của cô, nhưng lại bởi vì sự hiểu lầm cùng chia lìa, mà tan thành mây khói.
Hơn bốn năm rồi. Anh đã yêu cô được bốn năm rồi. Mà những lời nói này anh cũng đã đợi suốt bốn năm. Hiện tại rốt cục anh đã chờ được rồi. Anh đã chờ được đến khi bảo bối của anh nói yêu anh. die,n;da.nlze.qu;ydo/nn Nếu như không phải là đang ở trong bệnh viện, nhất định sẽ Sở Lăng Xuyên sẽ ôm lấy cô, xoay tròn cô trong trời đất, nhất định sẽ vênh váo cười to đầy vẻ đắc ý, sau đó sẽ hướng về phía chân trời xanh biếc bát ngát kia mà hô thật to: Sở Lăng Xuyên yêu An Nhược Tố, An Nhược Tố yêu Sở Lăng Xuyên.
Vẻ mặt Sở Lăng Xuyên như đang chìm trong nụ cười ngây ngô. Đây đại khái chính là một lần anh bị luống cuống, cũng như ngu ngốc nhất khi đang ở trước mặt Tố Tố. Anh phảng phất như không tinvào những gì mà tai mình đã nghe được: "Nói lại lần nữa đi, bảo bối, em nói lại lần nữa!"
Tố Tố nhìn thấy Sở Lăng Xuyên bày ra cái bộ dáng ngốc nghếch, lẫn mừng rỡ như điên, chỉ vì một câu em yêu anh kia của cô. diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn Cô liền vươn hai tay ra nhốt chặt cổ lấy của anh, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn ở trên môi của anh, "Em yêu anh! An Nhược Tố yêu Sở Lăng Xuyên."
Sở Lăng Xuyên ôm lấy Tố Tố, vùi đầu vào trong cổ của cô, thân thể lay động, không biết là anh đang cười hay là đang khóc nữa. Tố Tố mờ mịt rồi, có phải anh đã bị kích động tới mức thành ra như vậy hay không? Cô đưa tay lên vỗ vỗ vào lưng của anh: "Sở Lăng Xuyên, bình tĩnh lại nào, đừng căng thẳng thế, anh phải bảo trì hình tượng chứ, không thể dọa người như vậy!"
Nhưng thân thể Sở Lăng Xuyên lay động càng ngày càng lợi hại. Rồi sau đó tiếng cười của anh không thể nào nén lại được nữa, thẳng đến cất tiếng cười to! A, điên rồi, cái người đàn ông này điên mất rồi, nhất định sẽ làm y tá tới đây mất thôi!
Tố Tố nóng nảy, bẻ mặt anh lên, hướng về phía cái miệng anh đang toét ra cười kia, đặt lên đó một nụ hôn. Cho anh cười này! Hừ, nếu cô không làm như vậy thì sẽ khiến người ta phải chú ý!
Sở Lăng Xuyên nói chung là vẫn rất bình tĩnh, anh cũng không phải là một người không bình tĩnh. Bất quá một chiêu này của Tố Tố dùng rất có hữu dụng. Cô đã thành công ngăn lại lại trận cười như điên của anh. Sau một hồi, môi của hai người mới có thể tách ra được.
Tó Tố híp mắt nhìn Sở Lăng Xuyên, vẻ mặt anh đang nở nụ cười xấu xa, "Bảo bối, nụ hôn mạnh mẽ của em đúng là cực kỳ vô địch. Lúc trước anh chính là đã bị bắt làm tù binh bởi nụ hôn mạnh mẽ này của em đó. . . ."
Bốp! Bả vai của Sở Lăng Xuyên bị Tố Tố đập cho một cái. Cô lườm anh trắng mắt: "Đứng đắn một chút đi nào. Nơi này chính là bệnh viện đó. Anh còn là Giải Phóng Quân kia đấy, hình dáng không đúng mực chút nào."
"Tuân lệnh!" Sở Lăng Xuyên cúi chào, rồi sau đó vẻ mặt lại cười cười. Cặp mắt kia cứ nhìn chằm chằm vào Tố Tố như vậy: "Bảo bối à, anh đã chờ những lời nói này của em thật không dễ dàng. Có đắc ý vênh váo, về tình thì cũng có thể tha thứ được mà. Bảo bối, em hãy nói cho anh biết đi, em đã động tâm đối với anh khi nào vậy? Em đã bị anh quyến rũ và chinh phục từ khi nào, đã yêu anh từ khi nào? Yêu anh vì cái gì? Có được không?"
"A a a, em nghĩ em sẽ bị đánh bại bởi sự tự luyến này của anh mất thôi..." Tố Tố túm lấy chăn, kéo lên che kín đầu, cự tuyệt trả lời. Thế nhưng chăn lại bị Sở Lăng Xuyên kéo xuống, mở ra, "Trả lời thẳng vào vấn đề!"
Tố Tố thở hắt ra, bất đắc dĩ trả lời: "Đã yêu từ rất sớm, chẳng qua là bởi vì anh đã không từ mà biệt làm nó chết non rồi. Còn yêu anh vì cái gì ấy à? À, yêu bộ dạng đẹp trai của anh; yêu sự uy vũ khi anh mặc quân trang; yêu sự săn sóc dịu dàng của anh; yêu sự rộng lượng của anh; yêu vẻ cương nghị, kiên cường đầy nam tính của anh; yêu sự cưng chiều của anh đối với em, yêu sự đối xử thật tốt của anh đối với em!"
Sở Lăng Xuyên cười hắc hắc! Hóa ra anh lại có nhiều ưu điểm như vậy! Sở Lăng Xuyên còn đang cười đắc ý không thôi, thì lại nghe thấy Tố Tố tiếp tục nói: "Yêu sự xấu tính của anh, yêu sự đau đớn mà anh đã gây ra cho em, yêu cái chiêu sư tử hống của anh, yêu cái chiêu đánh người khi say rượu của anh, còn yêu cái… A!"
Miệng của Tố Tố lập tức bị Sở Lăng Xuyên bịt kín. Anh nhìn trái nhìn phải, rồi sau đó mới nói: "Bảo bối, thế là được rồi! Những gì còn ở phía sau nữa thì có thể tóm tắt lại…, Nào, ngoan, ngừng lại thôi, ngừng lại ở đây thôi nhé."
Không phải là Tố Tố muốn liệt kê rõ ràng ra những chuyện này, mà là cô muốn nhắc nhở anh đừng đắc ý vênh váo, khuyết điểm của anh cũng đựng đầy một cái sọt đấy.
Hai người cười đùa, không sai biệt lắm liền đã quên sạch sự sợ hãi cùng mạo hiểm lúc buổi chiều ngày hôm nay. Sở Lăng Xuyên đi mua cơm chiều, cùng Tố Tố ăn ở ngay trước giường bệnh. Ăn xong rồi thời điểm sắp đi ngủ, Tố Tố rốt cục mới nhớ tới việc cô xảy ra tai nạn xe cộ là do phanh xe đã bị hỏng rồi.
"Sự cố đã được điều tra ư, kết quả thế nào rồi?"
Sở Lăng Xuyên nghĩ muốn gạt Tố Tố chuyện này, sợ cô lại bị dọa sợ đến, thế nhưng Tố Tố cũng không phải người hồ đồ, cô nhéo vạt áo của anh một phen: "Này, tốt nhất là anh nên nói thật ra, bằng không em sẽ trở mặt đấy!"
Dù sao chuyện này cuối cùng cũng không thể nào giấu diếm được, Sở Lăng Xuyên cầm tay Tố Tố, "Phanh xe của em đã bị người ta động tay chân vào."
Tuy rằng Tố Tố cũng đã đoán như vậy, nhưng mà giờ khắc này sự việc đã được xác minh, cô cũng vẫn không nhịn được, hơi co rúm lại một chút. Có người nào đó muốn giết cô, có người muốn cô phải chết. Thực là một chuyện kinh khủng đến bực nào. Thế nhưng mà là loại người nào lại muốn ra tay để hạ sát đối với cô đây?
Nghĩ lại, Tố Tố không khỏi nhớ lại cái ngày mà cô nhận được cuộc điện thoại đe dọa kia, chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến cú điện thoại kia chăng. Cô cũng không gây tội với người nào đến mức muốn lấy tánh mạng của cô. Đoán chừng là có người muốn dùng cô để uy hiếp ba ba.
Đến ngày hôm sau Tố Tố đã có thể xuất viện về nhà. Còn Tô Tuệ Vân, do bị vết thương ở mặt của cô ta phải khâu nên đã được chuyển sang bệnh viện khác. Hi vọng ở bệnh viện chuyên môn, sẽ có thể làm cho mặt cô khôi phục lại hình dáng cũ, ít nhất cũng khôi phục lại được chín phần.
Trở về trong nhà, cảm xúc của mọi người đều có chút ngưng trọng. Lý Nguyệt Hương cũng đã biết nguyên nhân của sự cố. Dĩ nhiên là có người muốn hại con gái của bà, để đạt tới mục đích cưỡng bức An Quốc Đống.
An Quốc Đống trầm mặc, hút thuốc không ngừng. Tiểu Bao Tử ngồi chơi một mình, thỉnh thoảng lại nhìn xem vẻ mặt ngưng trọng của người lớn trong nhà. Không biết chuyện như thế nào, cũng không ai hỏi han gì đến nhóc, cho nên cu cậu chỉ có thể làm chính là nghe lời.
Chuyện ngày hôm qua, trong đội cảnh sát hình sự cũng đã phái người đến trường học thăm hỏi để điều tra. Bảo vệ ở cửa cũng không nhìn thấy có người nào khả nghi đi vào trong trường. Thế nhưng đã có một học sinh nhìn thấy, có một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đã từng xuất hiện ở trong chiếc xe đang dừng kia. Nhưng bất quá chỉ là một đứa trẻ con, hơn nữa cũng không ngờ được đó là người xấu, cho nên liền cũng không để ý nhiều. Bất quá, cuối cùng cũng đã cung cấp được manh mối cho vụ án, dáng người cao, thân hình hơi gầy, có hình thể đặc thù.