Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 126-6: Đêm nay anh không về 6



  Editor: Mẹ Bầu

     Tố Tố cho rằng Hồng Trang cùng Thẩm Hạo Vũ gặp mặt sẽ là một quá trình vui vẻ, không biết là kết cục sự việc lại như vậy. Buổi tối cô gọi điện thoại hỏi Hồng Trang tình hình như thế nào. Ở trong điện thoại Hồng Trang nói chuyện cũng không nghe ra có chuyện gì không thích hợp. Cho nên, cô lại càng sẽ không biết Hồng Trang đã bị Thẩm Hạo Vũ làm cho tổn thương thật sâu rồi.

     Sau khi tuần lễ này trôi qua, thì Tố Tố còn phải đi làm hai ngày nữa, rốt cục đã được nghỉ hè rồi. Sở Lăng Xuyên nói thứ sáu về nhà, diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn trở về đón cô cùng Tiểu Bao Tử đi đến ở trong bộ đội, tránh cho cô phải mệt vì lái xe. Hơn nữa nếu cô ở bộ đội, bọn họ xác định sẽ có một chút thời gian không trở lại nhà. Cho nên, anh cũng phải trở lại để thăm người trong nhà. Vì thế sau khi cô được nghỉ hè, cũng không phải lập tức khởi hành đi đến ở trong bộ đội ngay.

     Nghỉ hè được ngày thứ hai cũng là ngày thứ sáu. bởi vì Sở Lăng Xuyên sắp trở về, cho nên cô và mẹ đã đi mua rất nhiều đồ ăn mang về, tính toán sẽ bồi bổ cho anh, để cho anh ăn uống tốt một chút.

     Từ lần từ biệt lần trước, cho đến giờ không sai biệt lắm đã hai tuần không gặp ba ba, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn nên Tiểu Bao Tử đã sớm nhắc nhở tới ba ba của mình. Biết hôm nay ba ba sắp trở về, cậu nhóc cực kỳ cao hứng.

     Cơm chiều làm xong xuôi, mọi người ăn cơm trước, bởi vì như vậy sẽ tiết kiệm được thời gian. Chờ sau khi anh trở về, thì anh ăn cơm sẽ nhanh chóng hơn, như vậy có thể về nhà sớm một chút, để cho Tiểu Bao Tử được nghỉ ngơi sớm một chút! Ai bảo anh về nhà muộn cơ chứ!

     Ăn bữa cơm chiều xong, Tố Tố cùng người trong nhà ở trong phòng khách xem tivi, cũng là để chờ Sở Lăng Xuyên trở về. Tiểu Bao Tử cũng không thể ngồi không yên. Cu cậu học An Quốc Đống, chắp hai cái tay ở sau lưng, hơi khom cái thân mình nhỏ đi đi lại lại, sau đó bàn tay bé nhỏ cứ lắc lư ở trước mặt bàn trà, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on kỳ thực là cậu nhóc cũng đang đợi ba ba trở về.

     Tiểu Bao Tử quơ tới quơ lui, Soái Ca cũng chạy theo lúc trước mặt lúc sau lưng, Một thằng nhóc, một con chó, cứ như vậy thong dong tới tới lui lui, tình cảnh như thế thực tại làm cho người ta phải bật cười.

     Chờ đến bảy giờ, chờ vẫn không thấy Sở Lăng Xuyên trở về, lại chờ được điện thoại của anh. Tố Tố thuận tay cầm lấy chiếc điện thoại trên chiếc bàn nhỏ ở bên sofa lên, chỉ nghe thấy giọng nói của Sở Lăng Xuyên truyền đến: "Bà xã à, anh chắc phải trễ một chút mới về được. Bác sĩ Chung phải đi đến An Thôn. Đã quá muộn nên không đón được xe, anh đưa cô ấy đến đó một chút."

     Tố Tố vừa nghe đến ba chữ bác sĩ Chung kia, không biết vì sao trái tim của cô giống như bị kim đâm nhói một cái. Nhưng ngay lập tức cô lại nghĩ, bọn họ đều là bộ đội, trong lúc khó khăn, là đồng chí cũng hẳn là nên giúp đỡ cho nhau một chút. Cô phải tin tưởng ở Sở Lăng Xuyên, nghĩ vậy nên cô đáp lại: "Vâng, em đã biết, vậy anh cũng lái xe cẩn thận một chút."

     "Đã biết rồi, bảo bối! Anh còn đang lái xe, không nói chuyện nữa."

     Hai người nói xong cũng đều cúp máy rồi, Tố Tố cũng nói với mọi người trong nhà rằng Sở Lăng Xuyên có chuyện nên sẽ về trễ. Cha mẹ cô cũng chỉ hỏi vài câu, mà cũng không hỏi nhiều, thế nhưng Tố Tố lại bắt đầu cảm thấy không yên lòng rồi.

     Trước kia, anh về trễ, có việc không trở về nhà, cô đều chưa từng có những suy nghĩ miên man như vậy. Cho dù anh làm cái gì, nói cái gì, cô vẫn luôn khăng khăng một mực tin tưởng anh. Ngay cả khi Tô Tuệ Vân lấy ra tấm ảnh chụp hai người đảng ngủ cùng với nhau, cô cũng hoàn toàn tin tưởng anh.

     Nhưng mà vì sao hiện tại lòng của cô lại thấy bất an như vậy? Tại sao cô lại cứ phải miên man suy nghĩ như thế? Là bởi vì lúc trước anh đã nhẫn tâm không từ mà biệt, cho nên đã làm cho cô đối với anh không còn tín nhiệm đối với anh nữa, hay là cô sợ hãi bị mất anh?

     Tố Tố nỗ lực không để cho mình miên man suy nghĩ nữa, cô cũng tiếp tục chờ đợi anh.

     Tiểu Bao Tử đi tới đi lui cũng mệt mỏi rồi. Nhóc chạy đến bên người cô, mắt to nhìn cô. Cu cậu chờ ba ba không được, đã có chút sốt ruột, đưa tay chỉ vào phương hướng cửa ra vào, mang theo tiếng khóc nức nở, tiếp tục nói một câu : "Ba ba, ba ba, ba ba."

     Tố Tố ôm lấy Tiểu Bao Tử, an ủi cậu nhóc, "Ba ba có việc nên sẽ về trễ. Một chút nữa là bà sẽ trở lại rồi. Cục cưng mệt nhọc con cứ ngủ trước đi, chờ đến khi con tỉnh lại mở mắt ra, liền sẽ nhìn thấy ba ba."

     Tiểu Bao Tử dù sao vẫn còn là một đứa trẻ nhỏ. Cu cậu cứ lắc đầu, không nghe lời mẹ, bắt đầu khóc lóc om sòm, gào lên: "Cục cưng muốn ba ba, muốn ba ba, muốn ba ba. . . !"

     "Cục cưng ngoan nhé. Buổi tối ba ba phải lái xe chậm rãi! Con đừng khóc, ba ba sẽ trở về đến nhà thật mau thôi." Tố Tố dỗ dành Tiểu Bao Tử. Chỉ là cậu nhóc đã buồn ngủ rồi, lại không đợi được ba ba, nên lại oa oa khóc lên. Nước mắt giống như những hạt trân châu, cứ tí tách tí tách rơi xuống.

     Tố Tố rơi vào đường cùng chỉ có thể gọi điện thoại cho Sở Lăng Xuyên. Điện thoại vang lên vài tiếng chuông, bên kia liền nhận cuộc gọi. Không đợi cô nói năng câu gì, bên kia Sở Lăng Xuyên đã có chút nôn nóng mở miệng nói ngay: "Bà xã ơi, xe hỏng rồi, sửa chữa một hồi lâu rồi mà vẫn không chưa sửa xong được. Tối hôm nay khả năng anh không trở về nhà được mất! Hừ! Cái đồ xe rởm này, đúng thời khắc mấu chốt thì lại bị đứt xích thế này!"

     Không về nhà được? Trái tim Tố Tố không khỏi trĩu nặng xuống, không nói nên lời, tâm rối loạn.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv