Editor: Mẹ Bầu
Thẩm Hạo Vũ từ khi trưởng thành đến thế này, hôm nay đại khái là một lần anh bị thê thảm nhất rồi.
Tố Tố cùng Sở Lăng Xuyên rời đi, lưu lại Thẩm Hạo Vũ tiếp tục bối rối. Ra đến cửa chính của bệnh viện, một khắc kia, Tố Tố nhịn không được mà nghĩ một chút, liệu có phải Thẩm Hạo Vũ cùng Hồng Trang đang đùa giỡn với nhau hay không đây?
Thế sự khó liệu, có lẽ là sẽ như vậy, có lẽ là không phải. Chỉ có điều là, cô nhìn ra được Hồng Trang thì thích Thẩm Hạo Vũ. Cái ánh mắt kia, vẻ biểu cảm ấy, đều đã biểu lộ rõ một loại tình cảm gì đó mà người ta gọi là yêu. Thế nhưng, nhìn bộ dạng của Thẩm Hạo Vũ kia thì lại có vẻ ơ hờ nhàn nhạt, @MeBau*[email protected]@ phỏng chừng còn chưa có cảm thấy được.
Buổi chiều, Tố Tố phải dẫn Tiểu Bao Tử về nhà. Trước lúc chia tay, Sở Lăng Xuyên đã làm cho hai mẹ con một bữa cơm trưa phong phú. Lúc ăn cơm, Tiểu Bao Tử ngồi ở trên đùi ba ba, bản thân tự cầm thìa xúc cơm ở trong chén nhỏ của mình để ăn.
Tố Tố cùng Sở Lăng Xuyên thỉnh thoảng lại xúc cho Tiểu Bao Tử một miếng. Nếu để tự cậu nhóc ăn, thì cu cậu chỉ ăn được một nửa, còn một nửa vãi hết ra ngoài, ăn như vậy thì không đủ no. Tiểu Bao Tử thỉnh thoảng cũng sẽ xúc cho Sở Lăng Xuyên ăn một miếng, xúc cho Tố Tố ăn một miếng. Sở Lăng Xuyên cũng sẽ rất tự nhiên xúc cho Tố Tố ăn một miếng, khiến cho trời nóng, Dieenndkdan/leeequhydonnn cô không muốn ăn cơm nhiều thì cũng vẫn phải ăn nhiều thêm một chút. Hình ảnh một nhà ba người dùng cơm lúc này thật là ấm áp.
Sau khi ăn cơm trưa, Tố Tố đi thu thập những thứ gì đó cô muốn mang về nhà. Sở Lăng Xuyên ôm Tiểu Bao Tử đi đến phòng ngủ, dỗ cho nhóc ngủ trưa. Thân hình anh cao cao lớn lớn nằm ở trên giường, thân thể nho nhỏ của Tiểu Bao Tử thì dựa dẫm ở trong lòng anh, sờ sờ lên râu cằm của ba ba. Cái miệng của nhóc cứ ê ê a a lầm bầm lầu bầu một hồi, đôi chân trần nho nhỏ đá đá chơi, một lát sau rốt cục cu cậu ngủ thiếp đi.
Nhìn con trai bảo bối đang ngủ, trong lòng Sở Lăng Xuyên tràn đầy cảm giác hạnh phúc. Anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên Tiểu Bao Tử đang ngủ, khẽ khàng nhấc cái đầu của cậu nhóc đang gối lên cánh tay anh lên, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on rồi đặt xuống ở trên gối. Sau khi đặt lên trên bụng của cu cậu một chiếc chăn mỏng, lúc này anh mới đứng dậy đi xuống giường, ra khỏi phòng ngủ.
Tố Tố thu thập này nọ xong một hồi, thì cả người đã túa ra đầy mồ hôi. Cô vừa tắm rửa xong vừa đi ra, mái tóc còn ướt sũng, gương mặt hơi hơi phiếm hồng, nhìn mê người giống như trái chín cây, làm cho người ta muốn một miếng là ăn hết.
"Con trai đã ngủ rồi à?" Tố Tố lau tóc, ngồi ở trên ghế sofa, nhẹ giọng hỏi một câu. Sở Lăng Xuyên đi qua, ngồi ở bên người cô, ôm lấy cô, ngửi ngửi: "Bà xã, em thật là thơm."
Tố Tố nhìn anh một cái rồi lại tiếp tục lau tóc. diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn Thế nhưng Sở Lăng Xuyên lại đưa tay ra cầm lấy chiếc khăn lông ở trong tay cô, bắt đầu chà sát giúp cô lau mái tóc. Động tác của anh nhẹ nhàng êm ái, bất quá vẫn có chút vụng về, nên vẫn có lúc mái tóc của cô bị kéo một chút. Cô cũng có bị đau một chút, nhưng mà cô cũng chỉ là khẽ hơi nhíu mày một chút chứ không nói năng gì.
Lau tóc đến lúc không sai biệt lắm không còn nước nhỏ giọt ra nữa, thì động tác của Sở Lăng Xuyên mới dừng lại. Anh trực tiếp dùng khăn lông lau mặt một phen, rồi quăng lên ở trên bàn trà, sau đó ôm cô vào trong ngực. Anh lại hưởng thụ một lát giây phút giữa vợ chồng ở chung một chỗ. Lần này vừa chia tay lại phải chờ đến một tuần.
Tố Tố cầm điều khiển từ xa mở ti vi, điều chỉnh cho âm thanh đến thật nhỏ. Đôi môi của Sở Lăng Xuyên cũng vừa vặn ghé đến bên cạnh tai cô nhẹ nhàng hôn xuống. Hơi thở nóng rực, phun lên trên mặt Tố Tố nóng hầm hập, ngưa ngứa.
Cô đưa tay đẩy mặt anh ra, quay đầu lại nhìn anh, "Anh đã cam đoan là kiêng rượu rồi đó, không được quên đâu."
Sở Lăng Xuyên nâng tay lên ôm chặt lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tố Tố, hôn hít ở trên môi cô, cũng thấp giọng nỉ non: "Đương nhiên là anh sẽ không quên, thời khắc khắc nó đều ở trong tâm khảm. Anh cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ."
"Dù sao anh cũng đã từng cam đoan rồi, anh mà không làm được, chính là không phải là đại trượng phu, không phải là chồng của em, không phải là ba ba của Tiểu Bao Tử, không phải là đàn... A... ." Tố Tố còn đang muốn nói tiếp không phải là đàn ông, thì cái miệng nhỏ nhắn đã bị Sở Lăng Xuyên hôn lên.
Tố Tố còn đang trong kỳ kinh nguyệt, cho nên Sở Lăng Xuyên cũng chỉ có thể quá quá cái miệng, cùng với bàn tay chiếm chiếm tiện nghi mà thôi. Anh triền triền miên miên hôn, bàn tay cũng dao động chung quanh, cẩn thận vuốt ve da thịt của cô.
Hai người chỉ thân mật thắm thiết trong chốc lát. Sở Lăng Xuyên thật săn sóc để cho Tố Tố đi ngủ trưa. Đến buổi chiều cô còn phải lái xe suốt hai giờ đồng hồ, thật đủ mệt. Anh lên tiếng, Tố Tố nhanh chóng đi ngủ, tránh cho anh động tay động chân mưu đồ gây rối.
Thời điểm hơn ba giờ chiều, Tố Tố và Tiểu Bao Tử liền phải lên đường, Thời điểm phải lên xe, Tiểu Bao Tử cứ nằm cuộn ở trong lòng Sở Lăng Xuyên, không chịu xuống dưới. Đứa nhỏ càng là dính lấy ai, thì lại càng không chịu rời đi khỏi người đó. Đã ở cùng nhau hai ba ngày, thói quen có ba ba làm bạn, lần này xem như muốn tách ra, cậu nhóc cũng rất khó chịu rồi.
Dỗ dành đến nửa ngày, cậu nhóc mới bằng lòng rời khỏi lòng của ba ba, ngồi vào trên chỗ ngồi dành riêng cho cu cậu ở trong xe. Cậu nhóc chớp chớp đôi mắt to chớp nhìn Sở Lăng Xuyên, vung bàn tay nhỏ bé nói bai bai để tạm biệt.
Cái bộ dáng nho nhỏ ấy làm cho người ta vừa cảm thấy đáng yêu, lại vừa cảm thấy khó chịu. Mặc dù chỉ là cuộc chia tay nho nhỏ, thế nhưng trong lòng Sở Lăng Xuyên và Tố Tố thì cũng vẫn không phải là không có tư vị gì. Anh khom người xuống hôn lên bàn tay nhỏ bé cùng khuôn mặt của cậu nhóc, lại tái diễn câu nói như trước kia anh thường xuyên nói với con trai: "Con trai, ba ba yêu con."
"Yêu ba ba." Tiểu Bao Tử đáp lại đối với anh, khiến cho trên mặt Sở Lăng Xuyên nở ra nụ cười hạnh phúc. Anh lại hôn một cái nữa lên trên mặt con trai rồi sau đó mới đứng thẳng người lên, tầm mắt rơi vào trên người Tố Tố ở bên cạnh. Anh không có ôm ấp cô, cũng không có hôn môi, mà anh chỉ cầm tay cô ở trong lòng bàn tay mình mà vuốt ve: "Đi thôi, khi về đến nhà nhớ điện thoại cho anh."
"Được rồi! Đã biết rồi! Anh nhớ là phải uống thuốc đó, không được uống rượu đâu." Tố Tố không nhịn được lại dặn dò một câu, Sở Lăng Xuyên cười cười, "Tuân lệnh! Bảo bối, chớ có ăn dấm (ghen) với con trai đó! Anh cũng vậy, rất yêu em, bảo bối."
Hừ! Cái người đàn ông này thật đúng là, phát buồn nôn lên được, thực không phải là người thường. Tố Tố hơi hơi đỏ mặt, ngón cái của anh đang ở trong lòng bàn tay cô vuốt ve vài cái đến lúc này chịu nới ra. Tố Tố không sao nhịn được nắm chặt tay lại, nhỏ giọng nói: "Tốt lắm, em phải đi rồi, chính anh phải chú ý đến thân thể đó."
Lưu luyến mãi, Tố Tố cũng lên xe, khởi động xe rời đi, chở con trai chạy về phương hướng phía trước. Mà Sở Lăng Xuyên thì đưa mắt nhìn theo xe của vợ con mình rời đi, mãi cho đến khi chiếc xe đã rời xa khuất tầm mắt của anh. Trong lòng anh yên lặng nghĩ, bảo bối, đến khi nào thì khi anh nói anh yêu em, thì em lúc ấy mới nói câu, em cũng vậy, em yêu anh.
Sẽ có một ngày như vậy sao? Sở Lăng Xuyên tin tưởng vững chắc, sẽ có một ngày như vậy!