Editor: Mẹ Bầu
Tiểu Bao Tử đã sớm được Sở Lăng Xuyên chăm sóc cho ăn điểm tâm rồi. Cô chính là người cuối cùng ăn điểm tâm. Ăn cơm rửa chén xong cũng đã mười giờ rồi, vừa vặn sắp đến thời gian cơm trưa.
Một nhà ba người ra cửa, đi đến khu chợ gần đó để mua thức ăn. Bữa giữa trưa dự định làm đại tiệc phong phú một chút, còn mua một con cá, dự định để kho tàu. Hắc hắc! Tiểu Bao Tử thích nhất là được ăn cá rồi.
Cơm trưa đương nhiên là Sở Lăng Xuyên làm, Tố Tố thỉnh thoảng giúp một việc, phần lớn thời gian cô ở bên Tiểu Bao Tử để trông nom. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Cậu nhóc ngồi đó, cô mà không chú ý một cái là cu cậu lôi tất cả đồ mỹ phẩm dưỡng da của cô ra, để vẽ bản đồ ở trên bàn trà.
Tiểu Bao Tử bắt đầu hiểu chuyện đến mức làm cho người ta cảm thấy, nhóc đã sắp là người lớn đến nơi rồi. Thế nhưng mà sự nghịch ngợm của nhóc thì làm cho cô thật muốn phát điên, rất muốn đập mấy cái vào mông đít của cu cậu. Nhưng khi nhìn đến cậu nhóc cứ chớp chớp đôi mắt to nhìn cô vẻ đầy tội nghiệp, thì cuối cùng cũng chỉ là giáo dục cu cậu một phen. Hi vọng cậu nhóc có thể hiểu rõ, có những chuyện nhóc không thể làm như vậy được.
Thời điểm Tố Tố và Tiểu Bao Tử còn đang vật lộn với nhau, thì Sở Lăng Xuyên cũng đã làm cơm trưa xong xuôi. Một nhà ba người, ngồi quây quần với nhau ở một chỗ, cùng ăn cơm trưa thật là ấm áp. @MeBau*[email protected]@ Tiểu Bao Tử ăn cơm trưa, kết quả chính là, khuôn mặt nhỏ nhắn biến thành một con mèo hoa nhỏ.
Cơm trưa kết thúc, Tiểu Bao Tử mấy ngày không thấy ba ba liền dán chặt lấy ba ba. Tố Tố thì phụ trách việc rửa bát, chờ cô thu thập xong phòng bếp, trở lại phòng ngủ nhìn qua, thì đã thấy Tiểu Bao Tử sớm ngủ ở trên giường rồi. Sở Lăng Xuyên lúc này đang xem một quyển sách.
Anh nhìn thấy cô tiến vào, nhếch môi nở nụ cười, buông sách xuống, giang hai tay cánh tay ý bảo cô đi tới. Tố Tố đi đến bên cạnh, liền bị anh chặn ngang ôm lấy, kéo vào trong ngực. Anh hôn nhẹ lên vành tai của cô: "Một lát thôi mà."
"Ừm, anh cũng chỉ được một lát thôi nhé." dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Đầu cô gối lên cánh tay anh, cọ cọ, nghiêng thân mình nhắm mắt ngủ, mà Sở Lăng Xuyên thì lại ngủ ở giữa hai mẹ con, tiếp tục xem cuốn sách mà chính Tố Tố cũng không biết là loại sách gì.
Tố Tố nặng nề ngủ thiếp đi ở trong lòng Sở Lăng Xuyên, Đến khi cô tỉnh lại đã là khoảng ba giờ chiều. Tiểu Bao Tử cũng đã tỉnh giấc. Cu cậu ngồi dậy không khóc, cũng không làm khó, chính là dụi dụi mắt. Sở Lăng Xuyên lúc này vẫn còn chìm sâu trong giấc ngủ. Ban đêm anh không ngủ, buổi sáng lại đi sớm, lúc này, anh đương nhiên ngủ bù rồi.
Cô rời giường ôm theo Tiểu Bao Tử đi ra ngoài,di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn. không để cho cu cậu quấy rầy Sở Lăng Xuyên nghỉ ngơi. Cậu nhóc liền ở trong phòng khách chơi đùa với đồ chơi của mình, ngồi lên chiếc xe xoay để chơi. Tố Tố tính toán buổi tối làm sủi cảo, liền vừa nặn nhân bánh sủi cảo vừa ngó nhìn Tiểu Bao Tử.
Nghe trong phòng khách an tĩnh, cô đánh giá chắc cậu nhóc lại đang làm chuyện xấu rồi, liền vội vàng đi ra ngoài xem. Vừa vặn Tiểu Bao Tử đi vào bên trong. Nhìn thấy Tiểu Bao Tử như vậy, Tố Tố không nhịn được mà phá ra cười một trận.
Chỉ thấy trên mặt Tiểu Bao Tử dán mấy tờ giấy, làm cho Tố Tố nhớ tới thời điểm đánh bài. Ai bị thua thì sẽ bị dán một tờ giấy lên trên mặt. Chẳng lẽ lúc ở trong bộ đội, Tiểu Bao Tử đã từng nhìn thấy có người như vậy, nên đã học được chăng?
Trong tay Tiểu Bao Tử còn đang cầm một tờ giấy. Cu cậu đưa cánh tay nhỏ giơ lên thật cao, còn tay kia thì níu chặt lấy quần của Tố Tố, liên tục gọi cô: "Mẹ, mẹ, mẹ."
Tố Tố phối hợp liền ngồi xổm thân mình xuống. Tiểu Bao Tử đặt tờ giấy ở trên bờ môi làm ra rất nhiều nước miếng vào tờ giấy đó. Tiểu Bao Tử thiếu cái gì cũng không có thiếu nước miếng. Nhóc làm nước miếng xong rồi, cẩn thận từng ly từng tí dán lên trên mặt Tố Tố.
Tiểu Bao Tử nhìn Tố Tố bị mình dán tờ giấy, không nhịn được mà nở nụ cười khanh khách. Bởi vì cười, nên tờ giấy rên mặt liền rớt xuống một cái. Tố Tố nhìn thấy vậy cảm thấy con trai thật đáng yêu, không nhịn được liền hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc, cười nói: "Con ngoan ngoãn chơi nhé, mẹ đi nhào bột, buổi tối ăn sủi cảo nhé."
Tiểu Bao Tử gật đầu, lại tự mình đi chơi rồi. Tố Tố tính toán lấy thau rửa mặt ra, làm ở trong phòng khách. Như vậy cô vừa có thể vừa làm nhìn ngó được Tiểu Bao Tử. Cậu nhóc chơi một mình như vậy, cô vẫn thấy không yên lòng.
Thời điểm Tố Tố đi vào phòng bếp, Tiểu Bao Tử lại nhớ tới cái thảm của mình liền đi tới ngồi xuống, khoanh chân lại, xé rách một quyển sách, biến thành từng mảnh từng mảnh, hoặc là dán tiếp một cái lại một cái ở trên mặt, rồi lại ném lên đất.
Lúc này, Sở Lăng Xuyên cũng đã tỉnh ngủ rồi, từ trong phòng ngủ đi ra ngoài. Anh nhìn thấy con trai đang tự chơi một mình như vậy, một mặt đầy những tờ giấy, đầu tiên là anh bật cười, chờ đến lúcs anh đi qua, sau khi nhìn đến con trai đã xé rách một quyển sách, thì liền nổi giận. Một phát túm lấy quyển sách kia từ trong tay con trai ra, cứu giúp quyển sách của mình, cũng không nhịn được nữa liền dạy dỗ Tiểu Bao Tử: "Thằng nhóc hư này, sao sách gì con cũng dám xé như vậy hả?"
Tiểu Bao Tử nhìn thấy mặt của ba ba lúc này thật hung dữ, đầu tiên là nhóc sửng sốt một chút. Thấy ba ba lấy quyển sách đi, không để cho nhóc tiếp tục xé nữa, thì liền 'Oa' lên một tiếng khóc, sau đó nhóc đứng lên, vừa khóc vừa đi tìm mẹ.
Nghe tahays động tĩnh Tố Tố từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy con trai đang tủi thân khóc lóc, liền nhìn lại Sở Lăng Xuyên lúc này vẻ mặt vẫn còn tức giận, cô vội vàng ôm Tiểu Bao Tử lên, đau lòng hỏi: "Sao vậy hả con trai?"
Nước mắt của Tiểu Bao Tử từng hạt một rơi xuống. Nhóc oa oa khóc, nhìn sang Sở Lăng Xuyên lại nhìn sang mẹ, mồm miệng còn nói chưa rõ chữ, nói lại cho mẹ nghe năm từ: "Ba ba... Mắng... Cục cưng."
Tố Tố vừa nghe thấy liền nổi giận, cũng không kịp kinh ngạc vì con trai đã nói được tới năm từ liền..., Cô chỉ là không nhịn được mà nghĩ, bình thường cô đều không nỡ nói chuyện lớn tiếng với con trai. Vậy mà Sở Lăng Xuyên lại dám như vậy, không những thế còn mắng con trai, còn dọa đến mức con trai phải khóc. Thời điểm hai người bọn họ còn chưa hòa hảo thì coi con trai và cô giống như bảo bối vậy, hiện tại thì tốt rồi, con trai bà xã đã về nhà, anh ngược lại lại gay gắt với con như vậy!
Tố Tố không khỏi nổi lên cự nự lại Sở Lăng Xuyên: "Sở Lăng Xuyên anh làm cái gì mà hung dữ với cục cưng như vậy? Anh xem anh này, cái vẻ mặt mà anh không thể từ tốn nói chuyện cùng với đứa nhỏ chứ?"
"Bà xã, anh không mắng con trai, chính là khẩu khí có chút hơi nặng thôi!" Sở Lăng Xuyên không dự đoán được Tiểu Bao Tử sẽ khóc, mà anh cũng không có mắng cậu nhóc mà, chỉ là vội vã cứu lấy quyển sách, cho nên khẩu khí có hơi nặng một chút. Vậy mà vật nhỏ kia lại trực tiếp đến tố cáo với Tố Tố.
Anh nhìn Tố Tố tức giận, nhìn Tiểu Bao Tử đang khóc nghe sao thê thảm, tự nhiên là trong lòng thấy thương yêu không dứt. Anh đi qua, đưa tay kéo cánh tay nhỏ của con trai. Tiểu Bao Tử cũng không để ý tới anh, cứ vùi đầu ở trong cổ của Tố Tố tủi thân oa oa khóc lớn.
Tố Tố nhìn thấy quyển sách mà Sở Lăng Xuyên đang cầm ở trong tay kia, liền đưa tay túm lấ. Vừa nhìn thấy, thì ra là một quyển sách về quân sự. Cô liền mở một góc trang sách thấy lộ ra một cái tên, Chung Hiểu Hàm. Rõ ràng là một cái tên của phụ nữ.
Hai hàng lông mày của cô không khỏi nhăn một chút. Cô đang nhớ lại cái ánh mắt đầy sự sùng bái xen lẫn ái mộ của bác sĩ Chung khi nhìn Sở Lăng Xuyên. Phản ứng đầu tiên của cô chính là, sách này là sách của bác sĩ Chun kia.
Cô lạnh lùng nhìn Sở Lăng Xuyên, khẩu khí cũng lạnh lùng: "Sách quan trọng hay là con trai quan trọng hơn. Con nó xé sách là không đúng, nhưng mà, nó vẫn chưa tới hai tuổi, nó có thể hiểu được cái gì? Liệu anh có cần thiết bởi vì một quyển sách mà phát hỏa với một đứa nhỏ hay sao?"
Tố Tố nói xong liền ôm Tiểu Bao Tử đi ra ngoài. Sở Lăng Xuyên nóng ruột liền ngăn cản hai mẹ con lại: "Bảo bối, bảo bối, em mang con trai đi chỗ nào vậy? Anh thật sự không có hung hăng với con trai, anh chỉ là nóng nảy, nói chuyện với con lớn tiếng một chút thôi mà."
"Em đi xuống dưới lầu để dỗ con trai, làm cho nó trở nên cao hứng. Anh cứ ở lại đây, ở trong nhà của anh, cùng với quyển sách bảo bối của anh đi." An Nhược Tố tức giận nói. Hậu quả kia thực sự là khá nghiêm trọng rồi!