Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 124-7: Bạo lực trong gia đình 7



 Editor: Mẹ Bầu

     "Đương nhiên là tôi có phúc thì sẽ có phần thôi." Sở Lăng Xuyên cũng nói ra một câu không chút khiêm tốn nào, xong lại nói: "Sinh bệnh mà vẫn còn nhiều lời như thế! Hãy giữ lại chút khí lực để mà dưỡng bệnh đi! Cô có muốn ăn chút gì đó hay không hả?"

     Hồng Trang nhìn Tố Tố, "Lúc buổi sáng tôi đã ăn một chút rồi! Chị dâu, cám ơn chị đã mang cơm cho tôi, một lát nữa đói bụng tôi sẽ ăn nữa."

     "Được, vậy trước tiên cứ đặt ở đây đã." Tố Tố nói xong liền cười cười. Ba người cũng bắt đầu tán gẫu với nhau. Hồng Trang chỉ là làm tiểu phẫu một chút, cùng nhau chuyện trò vui vẻ, @MeBau*[email protected]@ nhìn thực không giống bệnh nhân một chút nào.

     Đang lúc trò chuyện như vậy, có một người mặc áo blu trắng đi đến. Người đó trước nhìn Hồng Trang một chút, sau đó lại nhìn về cả nhà Tố Tố bọn họ, "A, Xuyên tử đến rồi đấy à! Đây chắc là bà xã cùng với đứa nhỏ của cậu phải không?"

     Sở Lăng Xuyên đứng lên, kiêu ngạo cười cười, "Vâng! Vợ em An Nhược Tố, con trai em An Địch. Chị thấy như thế nào, bà xã và con trai của em được đấy chứ?"

     Tố Tố thật là quẫn. Cô không nhịn được mà kéo anh một cái, nói chuyện cái kiểu gì mà không đáng tin như vậy chứ! Vị nữ bác sĩ áo blu trắng không nhịn được mà cười khẽ một tiếng, "Tuyệt vời, dĩ nhiên là rất tuyệt, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn bộ dáng thật xinh đẹp." Nói xong, người phụ nữ liền nhìn Tố Tố từ trên xuống dưới một lượt, sau đó chào hỏi với Tố Tố.

     Tố Tố dường như cũng đã hiểu ra thân phận của bác sĩ kia là như thế nào rồi, chỉ cười nói: "Ngài là chị gái của Hồng Trang phải không ạ? Em nghe anh Sở Lăng Xuyên nói Hồng Trang có một chị gái làm quân y, em thực rất hâm mộ đó! Trong quân mà có chị có em như vậy, thật tốt."

     "Có cái gì đáng hâm mộ đâu. Cô nhóc nhà tôi cả ngày không thể nào làm cho người khác phải bớt lo lắng chút nào." Chị gái của Hồng Trang nói xong, tầm mắt chuyển dời đến trên người Tiểu Bao Tử, diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn vẻ cực kỳ yêu thích: "Bộ dáng của thằng nhóc này thực khiến người ta phải yêu mến vui thích!"

     Nói xong, liền quay sang muốn ôm lấy Tiểu Bao Tử. Nhưng Tiểu Bao Tử vừa nhìn thấy, lại quay đầu ôm chặt lấy cổ Sở Lăng Xuyên, bị sợ hãi tới mức không nhẹ, miệng liền kêu lên một hồi: "Tiêm đau, tiêm đau.. ."

     Ha ha, phản ứng này của cậu nhóc làm cho mọi người cười ầm lên một trận. Hồng Trang thì đau khổ nhất rồi, cô không dám cười, cứng rắn nín lại. Tố Tố cũng cười giải thích, khi Tiểu Bao Tử phải đi tiêm phòng dịch, hoặc là phải đi tiêm khi sinh bệnh, mỗi lần bị tiêm như vậy cu cậu đều khóc ầm lên. Cho nên khi nhóc nhìn thấy áo blu trắng, liền cho rằng bác sĩ sẽ lại tiêm cho mình, vì vậy cu cậu hơi sợ hãi.

     Mọi người đang vui vẻ một hồi, thì không biết là chuông điện thoại di động của ai vang lên. Hồng Trang đưa bàn tay đến dưới cái gối sờ sờ, lấy ra một điện thoại di động, nhìn thoáng qua dãy số sau đó nhận cuộc gọi: "A lô! Cái gì? Anh đang ở cửa sao?"

     Hồng Trang còn đang nói chuyện, thì bàn tay của chị gái đã liền đưa tới rồi. Hồng Trang tranh thủ thời gian nói một tiếng, "Chờ chút, để em cho người đi ra đón anh." Nói xong, điện thoại di động liền bị lấy đi mất rồi.

     "Chị cả." Hồng Trang tội nghiệp nhìn chị gái của mình. Cô dũng mãnh, nhưng chị gái của cô lại còn dũng mãnh hơn cả cô nữa: "Thời điểm em nhàm chán thì phải cho em dùng một chút chứ."

     "Thời kì nằm viện không cho phép dùng điện thoại di động." Nói xong, bác sĩ Hồng liền hướng về phía Tố Tố cùng Sở Lăng Xuyên cười cười, nói rất hòa nhã: "Hai người cùng trò chuyện với Hồng Trang đi nhé, chị có việc gấp, phải đi trước."

     Bác sĩ Hồng nói xong liền rời đi. Hồng Trang nhìn Sở Lăng Xuyên và Tố Tố, bộ dạng vẻ mặt lộ rõ có việc muốn nhờ, "Xuyên tử, có một người bạn của tôi đến thăm tôi, giờ đang ở cửa chính không được vào. Làm phiền ngài giúp tôi đi đón người một chút đi."

     Sở Lăng Xuyên hỏi: "Ai vậy? Người này cũng thật có lòng, đường sá xa xôi như vậy mà vẫn tới để thăm cô."

     Luôn luôn thật hào sảng, đĩnh đạc, Hồng Trang chợt bắt đầu có chút ngại ngùng, giọng nói mang vẻ thật không được tự nhiên lắm: "Người đó... chính là Thẩm Hạo Vũ."

     Thẩm Hạo Vũ? Sở Lăng Xuyên và Tố Tố cùng đồng thời thoáng sửng sốt một chút.

     Ý nghĩ đầu tiên nảy sinh trong đầu Tố Tố ngay lập tức, chính là nhớ đến lúc trước. Nhớ đến cái lần Hồng Trang và Thẩm Hạo Vũ đã đánh nhau túi bụi ở trong nhà cô. Rồi lần trước, lúc gặp mặt nhau ở trong quán món cay Tứ Xuyên, hai người lại vẫn là một bộ tư thế gà chọi nhau. Hiện tại Hồng Trang sinh bệnh, Thẩm Hạo Vũ lại từ nơi cực kỳ xa xôi đến đây để thăm cô. Tố Tố có chút không hiểu, lại coi như có chút hiểu ra.

     Hồng Trang nhìn hai người sửng sốt, ảo não hỏi Sở Lăng Xuyên: "Đến cùng có ông có đi hay không vậy?"

     "Tôi đi đón người." Sở Lăng Xuyên nói xong liền đưa Tiểu Bao Tử đến trong lòng Tố Tố, rồi sau đó liền đi ra ngoài. Tiểu Bao Tử hôm nay cực kỳ  ngoan ngoãn, cứ thế ghé vào trong lòng Tố Tố, không nói chuyện cũng không làm ầm ĩ, đại khái là cu cậu sợ áo blu trắng sẽ tiêm đau.

     Có thế nào Thẩm Hạo Vũ cũng không ngờ được, lại có thể nhìn thấy Sở Lăng Xuyên ở trong này. Đã thế, Sở Lăng Xuyên lại đi ra để đón anh đi vào, thay cho Hồng Trang. Với Thẩm Hạo Vũ, Sở Lăng Xuyên chính là một nhân vật phức tạp, vừa là ân nhân của anh, mà cũng là chồng của người phụ nữ mà anh yêu mến.

     Hai người gặp mặt cũng không có quá nhiều lời nói năng rườm rà, cũng không có cái gì gọi là khách khí, Sở Lăng Xuyên chỉ một câu nói rất dứt khoát: "Lên xe thôi, Hồng Trang đang đợi anh!"

     "Cảm ơn!" Thẩm Hạo Vũ chỉ nói hai chữ như vậy, liền không chút khách khí bước lên xe luôn.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv