Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 123: Đứa con chính là suối nguồn vui vẻ



 Editor: Mẹ Bầu

     Lúc Tố Tố và Sở Lăng Xuyên cáo biệt La Vĩ Khôn cũng là lúc Tiểu Nhiên và tiểu khả ái được Thiệu Minh Thành đưa về nhà của anh. Tiểu khả ái sớm đã ngủ thiếp đi ở trên đường trở về nhà. Khuôn mặt nhỏ nhắn giống như búp bê nhìn thật xinh đẹp và đáng yêu, làm cho người ta phải yêu thương và ưa thích.

     Thiệu Minh Thành vẫn cho là Tiểu Nhiên trôi qua rất hạnh phúc, bởi vì từ khía cạnh hiểu biết của anh, cũng có thể nghe được từ trong miệng của tiểu khả ái, người đàn ông kia rất thương Tiểu Nhiên cũng rất yêu thương tiểu khả ái.

     Nhưng anh lại không biết, @MeBau*[email protected]@ cuộc sống của cô kỳ thực lại hỏng bét, cũng không được như ý. Anh cũng không biết, anh nên hy vọng Tiểu Nhiên cùng người đàn ông kia sống hạnh phúc, hay là hy vọng hai người bọn họ không hạnh phúc nữa.

     Trong phòng khách, bây giờ chỉ có hai người lớn. từ lúc rời đi khỏi căn nhà kia để đi đến chỗ ở của Thiệu Minh Thành, nước mắt của Tiểu Nhiên vẫn luôn luôn không tiếng động mà rơi xuống. Cô cũng không biết vì sao mình lại thương tâm như vậy.

     Là vì một đoạn tình cảm lưu luyến đã kết thúc, hay là buồn bã cho sự bất hạnh của mình. die,n;da.nlze.qu;ydo/nn Cô chỉ muốn có một người chuyên tâm đối với chính mình mà lại khó khăn như vậy ư? Cô chỉ muốn có một điều đơn giản là một cuộc sống bình thường thôi mà cũng khó như vậy sao?.

     Lần đầu tiên yêu đương, không ngờ cô lại yêu phải cái người thích đùa bỡn cô. Thời điểm cô chia tay, ly biệt, muốn hợp lại, thì anh, Thiệu Minh Thành lại phản bội cô, cho cô một đòn trí mạng.

     Gặp gỡ Giản Ngọc Sanh, tưởng bắt đầu thời kỳ tốt đẹp, cũng không ngờ, chỉ là tốt khi bắt đầu mà thôi, còn kết cục lại chính là một bi kịch. Cô đi dạo qua một vòng rồi lại trở lại điểm ban đầu.

     Nghĩ đến đây, Tiểu Nhiên càng thấy khó chịu hơn. Nước mắt cô cứ rơi xuống không sao khống chế được. Thân thể không thoải mái, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on cô cũng chẳng quan tâm đây đang là ở trong nhà của Thiệu Minh Thành, cứ ngồi ôm đệm, cả người trống rỗng mềm nhũn đổ ra ở trên ghế sofa, không tiếng động rơi lệ.

     Thiệu Minh Thành ngồi ở một bên nhìn. Anh nhìn Tiểu Nhiên nỉ non khóc lóc, anh không nói chuyện, nhưng trong lòng cũng không thoải mái, cứ lặng yên rút khăn giấy đưa cho cô, để cho cô lau nước mắt.

     Nhưng mà, cô chính là khóc không dứt, giống như là rời đi khỏi người đàn ông kia giống như đã muốn mạng của cô vậy. Thiệu Minh Thành nghĩ đến lại nổi giận. Anh đứng dậy đi đến toilet vắt chiếc khăn lông ngồi ở bên người cô, đưa tay lau mặt cho cô, cũng tức giận nói: diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn "Được rồi, em khóc cái gì mà khóc, có hết được hay không?"

     "Tôi nghĩ muốn khóc, anh quản tôi cái gì?" Hai người đối chọi gay gắt đã quen, cũng chưa bao giờ nói chuyện với nhau với giọng điệu tốt đẹp. Càng nghĩ Tiểu Nhiên càng thấy thương tâm trong lòng. Cô trực tiếp hất tay anh ra, đứng dậy, "Tôi đi về nhà, ngày mai tôi lại tới đón con gái."

     "Em hãy thành thật nằm lại đây cho anh!" Thiệu Minh Thành giữ chặt bả vai Tiểu Nhiên, lại ấn cô nằm đổ xuống, "Không phải chỉ là một người đàn ông thôi sao, làm sao phải dùng tới sự thương tâm như vậy! Thật không có tiền đồ."

     Tiểu Nhiên dùng khăn lông lau gương mặt của mình một chút. Hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn sang Thiệu Minh Thành, nói giống như bắn liên hồi: "Thiệu Minh Thành, lời tiên đoán của anh đã trở thành sự thật rồi đó. Anh vui sướng khi người khác gặp họa đấy nhỉ, cao hứng lắm phải không? Tôi liền nguyện ý khóc, tôi nguyện ý thương tâm, tương lai tiền đồ của tôi có liên quan gì với anh hay sao?"

     "Em... thật không biết tốt xấu. Anh đây cũng lười quản đến em!" Thiệu Minh Thành chán nản nói xong liền đứng dậy, đi vào trong phòng ngủ, đi chăm sóc con gái. Anh cũng không khỏi nhớ tới lúc trước, sau khi biết được Tiểu Nhiên cùng Giản Ngọc Sanh ở với nhau, anh đã đi tìm cô. Không khống chế được bản thân mình, anh đã rống lên một lời nói giận dỗi. Anh đã nói, cô vàGiản Ngọc Sanh ở cùng nhau sẽ không được hạnh phúc, sẽ không được lâu dài…

     Đúng vậy, anh đã bị cô nói trúng rồi, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng cô thương tâm như vâyh, anh lại thấy khó chịu đến lợi hại. Vì vết thương lòng của cô tâm mà anh thương tâm, nhưng anh cũng rất ghen tị khi thấy cô bị thương tổn như vậy. Lúc trước, khi cô chia tay cùng anh, cũng không hề thấy cô có sự thương tâm như vậy.

     Trở lại phòng ngủ, Thiệu Minh Thành vốn dĩ không muốn quan tâm đến cái cô gái Mạc Tiểu Nhiên còn đang nỉ non vì đàn ông khác kia nữa. Thế nhưng mà anh lại thật sự không thể làm được cái chuyện không quan tâm đến cô. Vừa mở cửa nhìn, đã thấy Tiểu Nhiên muốn đi.

     "Em định đi nơi nào?" Thiệu Minh Thành đi ra, đóng cửa, hỏi lên một tiếng. Anh cũng sải một bước lớn đi qua, dưới tình thế cấp bách, túm chặt lấy tay cô một phen. Tiểu Nhiên vốn dĩ đang suy yếu vô lực, bị anh như vậy kéo liền ngã vào trong lòng anh.

     Tiểu Nhiên cũng không còn khí lực, lại càng không có tâm tư đâu để mà tranh chấp cùng anh nhiều nữa. Cô trả lời anh, trong giọng nói mang theo giọng mũi nồng đậm, "Tôi trở lại nhà cha mẹ tôi ở bên kia! Anh cứ việc chăm sóc tốt cho con gái là tốt rồi."

     Thiệu Minh Thành biết, Tiểu Nhiên thế này là muốn phủi sạch quan hệ cùng anh. Cho dù cô và Giản Ngọc Sanh đã xong rồi, nhưng mà như vậy cũng không có nghĩa là cô sẽ về cùng với anh. Thiệu Minh Thành không chịu buông cô ra, ngược lại một cánh tay ôm chặc cô, dùng giọng nói dịu dàng cùng khẩu khí mềm mại để dỗ dành cô: "Em cũng không nhìn lại bộ dáng bản thân mình bây giờ một chút xem, nó thành ra cái gì nữa. Em trở về không phải là sẽ khiến cho cha mẹ phải lo lắng hay sao? Lại nói Khả Khả sau khi tỉnh lại muốn tìm mẹ thì làm sao bây giờ. Ngày hôm nay em trước ở lại nơi này để nghỉ ngơi điều chỉnh lại mình một chút, Em ở lại nơi này làm cho anh hoảng sợ là được rồi, đừng trở về khiến cho người trong nhà em phải lo lắng nữa. Ngày mai em hãy trở về nhà cũng không muộn."

     Tiểu Nhiên đang định nói chuyện, đột nhiên bụng quặn đau một trận. Cô bị tiêu chảy, nhanh chóng vội vã đẩy đẩy anh ra, chẳng quan tâm mình đang cùng với Thiệu Minh Thành môi thương khẩu chiến (*) cũng không còn khí lực để chiến đấu cùng anh nữa, vẻ mặt thống khổ nói: "Toilet..."

(*) Môi thương khẩu chiến: Dịch nghĩa: Môi là họng súng (thương), chiến đấu bằng miệng: Chỉ sự cãi vã nhau, đấu khẩu giữa hai người.

     Thiệu Minh Thành vội vàng đỡ Tiểu Nhiên đi tới phòng vệ sinh. Khi Tiểu Nhiên mở cửa tiến vào giải quyết nỗi thống khổ kia, Thiệu Minh Thành cũng vội vã gọi điện thoại cho bác sĩ, yêu cầu bác sĩ mau chóng đi tới kiểm tra cho Tiểu Nhiên một chút.

     Bác sĩ đã tới nơi rất nhanh. Sau khi kiểm tra cho Tiểu Nhiên một chút, bởi vì Tiểu Nhiên vừa mới tiêm xong, cho nên cũng không tiêm nữa, chỉ kê đơn thuốc cho cô, dặn dò cô uống thuốc đúng hạn. Nếu đến ngày mai vẫn còn tình trạng như vậ nữa, lại sẽ tiêm.

     Tiểu Nhiên bây giờ có muốn đi thì cũng không đi được nữa rồi. Cô uống thuốc, mơ mơ màng màng chìm vào trong giấc ngủ. Đến khi cô tỉnh lại thì trời đã tối rồi. Nhìn thấy bản thân mình đang ở trong một nơi vừa xa lạ lại vừa quen thuộc này, cô mới nghĩ tới mình đang ở trong nhà của Thiệu Minh Thành.

     Thân thể cô vẫn còn thấy không thoải mái, bất quá tựa như so với ban ngày thì đã thấy tốt hơn nhiều. Chỉ là cô thật đói bụng. Cả người cô không còn sức lực, đi ra khỏi phòng ngủ. Nhìn thấy hai cha con Thiệu Minh Thành cùng tiểu khả ái đang ngồi ở trên sofa trong phòng khách để xem tivi.

     Tiểu khả ái nhìn thấy Tiểu Nhiên tỉnh lại, từ trong lòng Thiệu Minh Thành tránh ra, nhảy xuống dưới đất, lon ton chạy đến trước mặt Tiểu Nhiên, vươn đôi tay nhỏ bé túm chặt lấy tay cô, quan tâm hỏi: "Mẹ, bụng mẹ còn đau đau nữa không vậy?"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv