Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 118-2: Anh muốn em hồi tâm chuyển ý trở về nhà 2



 Editor: Mẹ Bầu

     Hàm Hàm cứ ngủ như vậy. Cô không biết mình đã được La Vĩ Khôn ôm lên xe, nhưng mà khi xe đang chạy ở trên đường trở về, thì cô có tỉnh lại một lần. Trong mơ màng cô nhìn thấy được anh, nhưng không chống lại được sự mệt mỏi. Cô sau chút bối rối, mơ mơ màng màng lại tiếp tục ngủ thiếp đi. Cô đã quá mệt mỏi, tâm lực cũng đã tiều tụy, tất cả kiên cường một khi tan rã, thì người cũng lập tức đổ sụp xuống rồi.

     Thời điểm Hàm Hàm ngủ ở trên xe, thì Tố Tố cũng cùng Sở Lăng Xuyên trở về nhà. Trên đường về nhà Tiểu Bao Tử cũng đã lăn ra ngủ. Bọn họ vốn dĩ muốn để cho Đông Sương Húc tới nhà mình ngồi một chút, nhưng mà mới đi ra khỏi cửa quán món cay Tứ Xuyên, thì Đông Sương Húc đã bị một cuộc điện thoại gọi đi rồi. Mà người gọi điện thoại đến, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn nghe không sai thì là do một cô gái đã gọi tới.

     Khi về đến nhà cũng phát hiện ra, An Quốc Đống cùng Lý Nguyệt Hương cũng không có ở nhà, khả năng là hai người đã đi chơi rồi.

     Tố Tố theo Sở Lăng Xuyên về nhà, sau đó lại sợ La Vĩ Khôn kích thích đến Hàm Hàm, liền vội vàng gọi điện thoại cho La Vĩ Khôn. Điện thoại vừa gọi thông, đã có người nhận, cô vội vàng "A lô" một tiếng, thì cũng nghe thấy giọng nói của La Vĩ Khôn truyền đến: "Chị dâu."

     Tận lực hạ thấp giọng nói xuống, mang theo một chút đau xót, Tố Tố cũng chẳng quan tâm cẩn thận cân nhắc tính toán gì hết, trực tiếp hỏi anh luôn: "Vĩ khôn, Hàm Hàm đâu rồi? Cô ấy như thế nào, [email protected]*dyan(lee^qu.donnn),  hiện tại tâm tình của cô ấy không được tốt, anh đừng trêu chọc cô ấy, cô ấy sẽ hỏng mất!"

     Tố Tố là người hiểu biết Hàm Hàm! Quả thật, hôm nay Hàm Hàm hỏng mất! La Vĩ Khôn nghẹn một chút mới mở miệng: "Chị dâu, chị đừng lo lắng, tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy, hiện tại cô ấy đang ngủ. Tôi đang lái xe, không tiện nói chuyện rồi."

     "Ồ vậy sao, tốt lắm!" Tố Tố đành phải cúp điện thoại, đối với Hàm Hàm trong lòng cũng có chút lo lắng. Hàm Hàm đang ngủ, có lẽ chính là không có chuyện gì, hơn nữa còn đang ở trên xe, chẳng lẽ là La Vĩ Khôn đang đưa Hàm Hàm về nhà sao?

     Thời điểm Tố Tố còn đang ở đó lo lắng cho Hàm Hàm, Sở Lăng Xuyên lại mất hứng. Anh sắp phải đi, người lắc lư ở trước mắt cô mấy lần, nhưng mà cô cứ như thể không nhìn thấy anh vậy. Dienddanlequuydon,  Cuối cùng, anh trực tiếp ghé sát mặt mình đến trước mắt cô.

     "Anh làm gì thế?" Tố Tố trừng lớn mắt nhìn gương mặt gần trong gang tấc kia, nhìn thấy anh cô lập tức nỏi giận, "Sở Lăng Xuyên, em còn chưa có hỏi đến anh đấy! Anh nói xem, mấy người các anh đi chỗ nào ăn cơm không được hay sao, tại sao lại cứ phải đến nơi ấy như vậy?"

     Sở Lăng Xuyên vẻ mặt oan uổng, "Bảo bối, thực không dám dấu diếm em! Cái quán món cay Tứ Xuyên kia đã bị La Vĩ Khôn mua lại, cho nên, bọn anh mới tụ hội với nhau ở chỗ đó đấy chứ, cũng không có chút nào là kỳ quái phải không?"

     Hả? Đó là địa phương mà các cô không nên đi đến mới phải. Thực chết tử tế không xong, @MeBau*[email protected]@ lại đến địa bàn của người ta như vậy, không gặp nhau ở đó mới là chuyện lạ đấy! Mà La Vĩ Khôn kia tiền nhiều như vậy sao không đem mà đốt đi, tại sao phải mua lại nơi đó kia chứ, về sau thật sự không dám đi đến đó nữa!

     "A, em mệt rồi, muốn đi nghỉ ngơi một chút!" Tố Tố nói xong đứng dậy định đi đến phòng ngủ, nhưng lại bị Sở Lăng Xuyên một phen túm chặt lấy. Anh nhíu mày nhìn cô, "Bảo bối, anh phải đi rồi, hôm nay phải về trong đoàn rồi."

     Tố Tố lại ngồi xuống lần nữa, "Vậy sao, trên đường anh phải lái xe cẩn thận đó. Đáng tiếc là con trai đang ngủ, nếu tỉnh lại không nhìn thấy anh như vậy, phỏng chừng nó sẽ phải thất vọng rồi. Anh đến nơi nhớ phải gọi một cuộc điện thoại về cho con trai đó!"

     Sở Lăng Xuyên nhìn thấy trong mắt Tố Tố khi nhìn anh không hề có một chút lưu luyến lẫn không tha thứ. Cô từng đã, mỗi lần lúc anh đi, trong mắt cô đều tràn ngập vẻ không nỡ lẫn không muốn xa rời. Hiện tại trong mắt cô giờ đây cũng không trông thấy cảm xúc ấy nữa rồi. Anh thất lạc nghĩ, nhưng cũng vẫn cúi đầu hôn hít ở trên mặt cô một cái. Con ngươi đen thâm thúy nhìn chằm chằm vào ánh mắt cô, hạ thấp giọng trầm trầm nói: "Anh sẽ nhớ bảo bối của em."

     "Để em đi thu xếp đồ đạc giúp anh!" Tố Tố nói xong liền đứng dậy, đi vào phòng ngủ. Nhiệt tình của anh gặp phải chính sự lạnh lùng cùng tránh né của cô. Cô coi như đang sợ cái gì, sợ vô cùng thân thiết cùng anh, hay là sợ nhiệt tình của anh? Nếu không phải như vậy, tại sao lại phải sợ?

     Sở Lăng Xuyên cau mày đi theo Tố Tố trở về phòng ngủ. Anh nhìn bóng dáng của cô đang bận rộn thu dọn đồ đạc cho anh, không tiếng động thở dài một tiếng. Sau anh đi đến cạnh giường, ngồi xổm người xuống, nâng tay đi vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, thấp giọng nói: "Con trai ba ba phải đi rồi, con và mẹ có nhớ đến ba ba hay không?"

     Nói xong, anh nhẹ nhàng ghé vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Tiểu Bao Tử hôn một cái. Mà Tố Tố cũng đã thu thập này nọ giúp anh xong rồi! Kỳ thực thì cũng không có gì, chính là một ít quần áo anh thay ra đã giặt sạch.

     Anh đi qua, ôm lấy Tố Tố, không đành lòng cúi đầu hôn lên trên môi cô hôn một nụ hôn cực kỳ nóng bỏng, "Bảo bối, anh đi rồi, em và con trai phải ngoan ngoãn chờ anh trở về đó."

     "Được rồi, hẹn gặp lại!"

     "Hẹn gặp lại bảo bối!" Sở Lăng Xuyên nói xong lại hôn xuống một cái ở trên môi cô, rồi cứ như vậy xoay người đi luôn. Anh không tin, dựa vào nhiệt tình của anh cùng tình yêu khắc sâu của mình lại không thể làm tan tan chảy trái tim đã đóng băng của Tố Tố.

     Sau khi Sở Lăng Xuyên rời đi, Tố Tố cũng có chút mệt mỏi. Cô liền ôm Tiểu Bao Tử ngủ. Chờ sau khi cô tỉnh lại, cha mẹ cô đi ra ngoài cũng đã trở lại. Cô đi rửa mặt, chuẩn bị đi làm bữa cơm tối thì nhận được điện thoại của Sở Lăng Xuyên gọi tới. Anh báo cho cô biết, anh đã về đến trong đoàn rồi.

     Hai người nói với nhau vài câu sau đó cũng liền cúp máy. Tố Tố nhẹ nhàng xoa xoa một chút lên đôi mắt vẫn còn có chút buồn ngủ, nghĩ tới Hàm Hàm, liền thuận tay gọi điện thoại di động đến cho bạn. Sau vài tiếng chuông vang lên, điện thoại liền thông.

     "A lô? Hàm Hàm, cậu đang ở đâu vậy?"

     "Tớ về nhà rồi." Giọng nói của Hàm Hàm có chút khàn khàn, nguyên nhân vì đã khóc nhiều. Cô biết Tố Tố đang lo lắng cho mình: "Đừng lo lắng, tớ không sao đâu. Đúng rồi, con trai của tớ đâu rồi, hôm nay tớ cũng chưa kịp hôn thân ái  với nhóc con rồi!"

     "Nhóc con bây giờ vẫn còn đang ngủ say, chờ đến khi nó tỉnh lại, tớ sẽ gọi điện thoại để cho nó nói chuyện với cậu." Tố Tố nói xong, Hàm Hàm bên kia nói khẽ: "Tố Tố, cám ơn cậu cùng Tiểu Nhiên. Của cải lớn nhất cả đời này chỉ có cậu và Tiểu Nhiên, là hai người chị em tốt của tớ mà thôi."

     Tố Tố không nhịn được cười, "A, hôm nay Hàm Hàm của chúng ta lại xúc động như vậy, làm cho tớ đây cũng cảm thấy thật xúc động. Có cậu và Tiểu Nhiên là hai chị em tốt như vậy, cũng là của cải lớn nhất trong đời tớ đấy!"

     Nói xong, Tố Tố nghe được tiếng gọi của mẹ Hàm Hàm gọi cô đi ăn cơm. Hai người chào tạm biệt nhau rồi cũng cúp máy, đều vội và trở lại cuộc sống của từng người. Tố Tố bước vào phòng bếp một khắc kia, vẫn là không nhịn được nghĩ một chút, hi vọng Hàm Hàm có thể hạnh phúc, có một cuộc sống tốt đẹp.

     Cứ như vậy, ngày Chủ nhật đã trôi qua! Một ngày vốn có thể trôi qua rất vui vẻ, nhưng mà cuối cùng... Ai, tất cả đều bị phá hủy, không đề cập tới cũng thế.

     Thứ hai, những ai phải đi làm thì đều đi làm, Tố Tố cũng không ngoại lệ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv