Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 117-2: Bảo bối, cùng anh về nhà đi 2



Editor: Mẹ Bầu

Sở Lăng Xuyên ngẩng đầu cho Tố Tố một nụ cười du côn, "Bảo bối em cũng biết, ngoại hiệu của anh gọi là Diêm Vương mà. Em nghĩ xem, thời điểm anh nghiêm mặt thì đã dọa đến bao nhiêu người. Con trai của chúng ta nhỏ như vậy, ngộ nhỡ bị sợ hãi thì phải làm sao bây giờ?"

     Tố Tố trực tiếp không nói gì, không thèm để ý đến anh.

     Buổi tối ăn bữa cơm chiều xong, Tố Tố cùng Tiểu Nhiên còn có thêm Hàm Hàm, ba người cùng lên QQ để nói chuyện với nhau. Tiểu Nhiên đề nghị ngày mai đi ra ngoài chơi, chủ yếu là muốn giúp Hàm Hàm đi ra ngoài để giải sầu, cho nên, Tố Tố liền nhất trí trăm phần trăm. Nhiều ngày qua như thế, Hàm Hàm ở nhà khẳng định là kìm nén sắp hỏng rồi. Đi ra ngoài dạo chơi vui đùa nhiều một chút, @MeBau*[email protected]@ luôn rất tốt.

     Hàm Hàm hiện tại đang ở trong giai đoạn hậm hực, cho nên tất phải tìm một hoạt động gì đó để cho cô giải trừ được sự hậm hực kia, ít nhất fđc thư giãn một chút. Tiểu Nhiên nói, biện pháp giải trừ hậm hực tốt nhất chính là phải phát tiết nó ra ngoài. Tất cả những gì đang hậm hực trong lòng đều phải được phát tiết ra ngoài bằng hết, khẳng định như vậy mới nhẹ nhõm trong người.

     Tố Tố cảm thấy có đạo lý, nhưng mà phải chơi đùa cái gì thì mới có thể phát tiết ra được đây? Hiện tại thân thể Hàm Hàm vừa mới khôi phục, không thích hợp làm những vận động kịch liệt. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Những trò chơi như, cưỡi ngựa, chơi bóng, nhất nhất đều bị phủ quyết rồi.

     Cuối cùng chỉ có thể lựa chọn đi đến công viên để chơi đùa. Nghiên cứu đi nghiên cứu lại, về sau đều nhất trí, sau đó đều logout rồi. Tố Tố đến phòng khách, nhìn thấy cha mẹ vẫn còn đang xem tivi, cô cũng ngồi ở một bên cùng mọi người xem. Mà Tiểu Bao Tử thì vừa được Sở Lăng Xuyên chăm sóc đưa đi tắm rửa, cũng được ôm ra.

     "Con trai, đi lại để cho mẹ ngửi một chút xem có thơm không nào!" Tố Tố nói xong liền mở rộng hai tay. Sở Lăng Xuyên cũng liền đưa Tiểu Bao Tử vào  Tố Tố trong lòng, sau đó ngồi xuống một bên, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on bàn tay to sờ sờ lên đầu con trai một chút.

     Tố Tố thơm một cái ở trên mặt Tiểu Bao Tử, ngửi ngửi trên người cu cậu, còn cố ý cọ cọ vào cậu nhóc, bàn tay nhỏ bé của Tiểu Bao Tử nâng vào mặt Tố Tố, cười khanh khách không ngừng.

     An Quốc Đống nhìn đứa cháu ngoại đáng yêu của mình, ông cố ý làm ra vẻ mặt khổ sở, nói: "Ai, Tiểu Bao Tử hiện tại có ba mẹ rồi nên cháu không cần ông ngoại cùng bà ngoại nữa rồi, thật thương tâm quá!"

     Tiểu Bao Tử nghe ông ngoại nói như vậy, vội vàng từ trong lòng Tố Tố chạy trốn ra ngoài, chạy ào vào Đống trong lòng An Quốc, làm nũng với ông. Tố Tố cũng cầm lên một tấm thảm mỏng quấn quanh cậu nhóc, sợ con trai vừa tắm rửa xong dễ bị cảm lạnh.

     An Quốc Đống ôm nhóc con vào trong ngực, hỏi: "Tiểu Bao Tử, có thương ông ngoại không?"

     Tiểu Bao Tử nhanh chóng gật đầu, An Quốc Đống cười ôm chặt cậu nhóc vào trong lòng mình hơn: "Tối hôm nay con ngủ cùng ông ngoại nhé!"

     Người lớn thật là xấu, chỉ thích làm cho trẻ con khó xử, hừ!

     Tiểu Bao Tử mắt to nhìn ông ngoại. Nghe xong lời nói ông ngoại nhóc cực kỳ bối rối. Cu cậu còn muốn được ngủ cùng ba ba nữa cơ, nhưng mà cự tuyệt ông ngoại, thì ông ngoại sẽ thương tâm. Nhóc cũng muốn nói một phen đạo lý lớn, nhưng lời nói vẫn còn nói chưa được đầy đủ.

     Cặp mắt to chuyển động quay tròn, lại không biết bắt đầu suy nghĩ thế nào. Một lát sau, nhóc liền chỉ chỉ cửa phòng ngủ, "Ông ngoại... Đi, đi... Ụ ụ (ngủ ngủ)."

     An Quốc Đống hiểu ý, ôm Tiểu Bao Tử đi vào phòng ngủ. Sau khi vào cửa, An Quốc Đống buông Tiểu Bao Tử ra, cậu nhóc liền ngồi ở trên giường, bàn tay nhỏ bé đáng yêu vỗ vỗ lên trên gối đầu giường hô: "Ông ngoại... Ụ ụ (ngủ ngủ)."

     An Quốc Đống nghe Tiểu Bao Tử chỉ huy, nằm xuống, lúc này Lý Nguyệt Hương cũng tiến vào theo. Mà Tiểu Bao Tử liền ngồi ở sau lưng An Quốc Đống, đưa tay vỗ lên lưng An Quốc Đống, ngửa đầu, dùng cặp mắt to đen bóng cực kỳ có thần nhìn vào bà ngoại, cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên, nói: "Ư... Ông nội... Ụ ụ (ngủ ngủ)."

     Lý Nguyệt Hương không nhịn được liền bật cười lên. An Quốc Đống nằm ở đàng kia cũng bật cười. Cậu nhóc này, đây là đã học người lớn để dỗ ông ngoại ngủ đây, muốn dỗ ông ngoại ngủ xong thì sau đó bỏ đi tìm ba mẹ.

     An Quốc Đống cười đến thân thể run lên run lên. Lý Nguyệt Hương cũng cười đi ra khỏi phòng ngủ, gọi cả Tố Tố cùng Sở Lăng Xuyên đi lại mau xem con trai bảo bối của bọn họ đang làm cái chuyện khôi hài gì.

     Tố Tố cùng Sở Lăng Xuyên cùng đi vào phòng ngủ của Lý Nguyệt Hương, nhìn thấy con trai ngồi nghiêm chỉnh ở sau lưng An Quốc Đống, vẻ mặt thành thật đangdỗ An Quốc Đống đi vào giấc ngủ. Bàn tay nhỏ bé của nhóc còn học theo bộ dáng của cô vỗ vỗ vào lưng của nhóc, đang từng phát từng phát vỗ vào lưng của An Quốc Đống. Tố Tố cùng Sở Lăng Xuyên hai người cùng không khỏi phá lên cười.

     Tiểu Bao Tử nhìn thấy người lớn phá ra cười như thế, không hiểu bọn họ đang cười cái gì. Có cái gì đang buồn cười cơ chứ, chẳng qua là nhóc cảm thấy lúc ngủ hẳn là không được nói chuyện ầm ĩ như vậy, nên dẩu môi lên nói: "Hư..."

     Mọi người nhanh chóng phối hợp không lên tiếng nữa. Tiểu Bao Tử muốn biết ông ngoại ngủ hay không, liền bò qua trên người ông ngoại, bò tới trước mặt An Quốc Đống. Thấy ông ngoại mắt vẫn còn mở mắt chưa chịu ngủ gì cả, Tiểu Bao Tử liền đưa tay túm vào mí mắt của An Quốc Đống một cái, sốt ruột, nói: "Ông nội... Ụ ụ ( ngủ ngủ )... Ụ ụ."

     An Quốc Đống đành phải nhắm mắt lại, giả bộ ngủ, trong lòng lại nghĩ, cừ thật, chỉ cần một điểm nhỏ đã thấy, thật sự nhóc tiểu quỷ này đã lớn rồi! Thực sự là cái gì nó cũng đều biết hết, chỉ có điều là chưa biết biểu đạt ra mà thôi! Một hành động nhỏ này thôi cũng đủ để làm cho người ta yêu thương đến taanh trong tâm khảm rồi.

     Tố Tố đi qua, ôm Tiểu Bao Tử vào trong ngực, nhỏ giọng nói: "Tốt lắm, ông ngoại đang ngủ rồi, hiện tại, con cũng nên đi ngủ thôi. Chúng ta cũng nên đi rồi, để cho bà ngoại và ông ngoại nghỉ ngơi nhé!"

     Tố Tố ôm đứa nhỏ đi ra ngoài, Sở Lăng Xuyên cũng rời đi theo, cùng nhau trở lại trong phòng ngủ của bọn họ. Tố Tố đặt Tiểu Bao Tử ở trên giường, không nhịn được liền hôn lên trên mặt nhóc vài cái, cực kỳ yêu thích. Một bên hôn con một bên cô còn không nhịn được nỉ non: "Ôi, trái tim nhỏ của mẹ, tình yêu nhỏ của mẹ."

     Tiểu Bao Tử cũng vẫn một mặt lạnh nhạt, chính là thở phào một hơi dài, giơ chân lên, bắt chéo hai cái chân nho nhỏ của mình, tùy ý để cho mẹ của mình vừa hôn vừa khen ngời đối với mình.

     Tố Tố đắp chăn cho cậu nhóc xong thì chính mình cũng đi rửa mặt. Khi cô từ phòng vệ sinh đi ra, lại nhìn thấy Sở Lăng Xuyên nửa nằm ở trên giường, Tiểu Bao Tử đang ngồi ở trên bụng anh, tay nhỏ bé đang vỗ 'bành bạch' ở trên ngực Sở Lăng Xuyên.

     Sở Lăng Xuyên chính là nhìn chằm chằm vào Tiểu Bao Tử. Nhìn thế nào anh cũng đều cảm giác con trai của mình sao lại đáng yêu như thế, sao lại làm cho anh thích thú như vậy. Mọi hành vi của cậu nhóc này thế nào lại làm cho người ta yêu thích như vậy. Nghĩ đến bộ dạng dỗ An Quốc Đống ngủ của con trai mình, anh lại không thể không bật cười, con trai à con trai, con chính là bảo bối của ba đấy.

     Thời gian cũng không còn sớm, một nhà ba người cần nghỉ ngơi rồi. Tiểu Bao Tử giống như ngày hôm qua, cậu nằm ngủ ở giữa. Nhóc vẫn rất thích được  mẹ ôm ngủ, mẹ ôm nhóc so với ba ba thoải mái hơn, vừa mềm mại vừa thơm thơm.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv