Cô Dâu Của Tổng Giám Đốc

Chương 56: Jack



Trác Nhiên yên tĩnh lái xe, chỗ cạnh tài xế, Đồng Lôi đang ngồi yên lặng, không có một giọt nước mắt, trầm mặc khiến người khác sợ hãi, anh một bên lái xe, vừa len lén quan sát nét mặt của cô, trong lúc nhất thời một câu cũng nói không nên lời.

Mới vừa thấy Tiểu Mạt, trong lòng của anh liền có dự cảm xấu.

Quả nhiên, khi Tiểu Mạt nhào vào trong ngực Tử Hiên, anh nhìn thấy được nét bi thương trên mặt cô, thấy cô một mình chạy đi, thế nhưng quỷ thần xui khiến anh liền đi theo.

"Chuyện mới vừa rồi có thể không phải như cô nghĩ." Trác Nhiên gượng gạo giải thích.

Đồng Lôi hình như không có nghe được lời của anh, một mực trầm mặc, anh cũng không tiện hỏi tiếp, vẫn nên đưa cô trở về thôi, hiện tại chỉ có thể để cô suy nghĩ thật kỹ.

"Tôi không muốn về nhà?" Hình như biết ý nghĩ của Trác Nhiên, đột nhiên nói, làm anh tức cười, nghiêng đầu nhìn cô một cái, vẫn không có chút phản ứng nào, giống như lời nói vừa rồi là mình nghe nhầm.

"Hôm nay tôi có thể ở lại chỗ của anh một đêm không?" Đồng Lôi nói tiếp, lúc này Trác Nhiên mới thật sự tin tưởng mình không nghe lầm.

Hớn hở gật đầu: "Dĩ nhiên có thể, vừa lúc ở bờ biển tôi có một gian phòng để trống, cô có thể ở tại nơi đó." Tay lái chuyển một cái, xe đi vào đường cao tốc.

Cô và Trác Nhiên cũng không phải rất quen, nhiều nhất chỉ là thấy mặt mấy lần mà thôi, nhưng bây giờ lòng của cô rất loạn, căn bản không nghĩ được nhiều như vậy, chỉ muốn tìm một nơi không có anh để yên tĩnh một chút, bên tai từng trận sóng biển vỗ bờ, thỉnh thoảng có mùi tanh mặn của gió biển thổi vào, thổi rối tóc của cô, đau lòng không cách nào hô hấp, khóe miệng mang theo nụ cười châm chọc, mình thật đúng là không đụng tường thì không chết tâm, phải tận mắt nhìn thấy mới có thể tỉnh ngộ.

Trác Nhiên không nói thêm gì nữa, chuyện giữa vợ chồng bọn họ, mình không cách nào nhúng tay vào.

Không biết qua bao lâu, xe dừng trước một căn biệt thự màu trắng, phong cảnh nơi này rất tốt, có thể thấy một khoảng biển rộng, nếu trước kia tới nơi này cô nhất định sẽ rất vui, nhưng hôm nay chỉ có bi thương và mất mác.

Đồng Lôi rơi vào trầm tư, Trác Nhiên nhíu nhíu mày, thật sự nếu không mở miệng, anh bảo đảm bọn họ nhất định sẽ ngồi cả đêm ở trong xe.

"Vào đi thôi!" Trác Nhiên thay cô mở cửa xe, Đồng Lôi lúc này mới phản ứng được: "Cám ơn!" Cởi dây an toàn ra, xuống xe, thật thà đi theo anh vào biệt thự.

Trang trí bên trong của biệt thự thật ngoài ý cô, không có phong cách châu Âu xa hoa, mà là tràn đầy phong cách gia đình ấm áp, mặc dù nói là không có người ở, tuy nhiên một chút bụi bặm cũng không có, khắp nơi đều dọn dẹp sạch sẽ khác thường, hiển nhiên bình thường sẽ có người tới nơi này quét dọn, vì vậy, Đồng Lôi khẳng định, Trác Nhiên rất coi trọng căn phòng này.

Nhìn cô chỉ đứng, cặp mắt linh động không ngừng quan sát, trong mắt không ngừng thưởng thức, ấn tượng của Trác Nhiên với cô nhất thời đã khá hơn nhiều: "Đừng đứng nữa, ngồi đi, tôi đi rót ly trà nóng."

"Uh!" Nhẹ giọng lên tiếng, cô còn chưa ngồi xuống, đột nhiên, đập vào mắt là một con vật khổng lồ nhảy ra từ trên lầu, chưa kịp phản ứng đã bị bổ nhào.

"A ——" Đồng Lôi lập tức rơi xuống đất, chỉ cảm thấy trước ngực là một cái gì đó lông mềm mềm, ngẩng đầu lúc này mới phát hiện ra thì ra là một con chó, đang nghịch ngợm dùng đầu liếm giữa cổ và gáy của cô.

Lúc Trác Nhiên tiến vào không thấy bóng dáng của nó, cũng liền quên mất, vừa nghe tiếng kêu của cô thì chạy nhanh ra ngoài, đập vào mắt chính là một màn ấm áp này, Đồng Lôi nằm ngửa trên đất, còn đầu sỏ gây nên chuyện kia đang nằm ở trên người cô ăn đậu hũ.

"Ha ha!" Đầu tiên là sững sờ, rồi sau đó lớn tiếng bật cười

Ánh mắt tức giận nhìn nó, Trác Nhiên lập tức ngậm miệng, đưa tay kéo cô đang nằm dưới đất lên.

"Jack rất ít thích người lạ, tôi chẳng qua thấy nó hình như đặc biệt thích cô."

Những lời này Trác Nhiên nói không sai, Jack là quà tặng duy nhất của mẹ anh khi còn sống để lại, ở bên cạnh mình đã năm năm rồi, kể từ sau khi mẹ qua đời, tính tình Jack thay đổi rất nhiều, trừ người quen, bất kỳ người lạ nào nó cũng hờ hững, hôm nay tất cả đã ngoài ý nghĩ của anh rồi.

"Jack, ngươi tên là Jack?" Đồng Lôi yêu thương sờ sờ lông của nó nói: "Thật là một tiểu tử làm người khác ưa thích." Hôn nó một cái: "Ngươi thật hạnh phúc, có phòng ở tốt như vậy, có chủ nhân tốt như vậy, nhưng tôi. . . . . ." Nhẹ nhàng chống đỡ đầu của nó, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

Thấy cô rơi lệ, Jack khéo léo liếm láp nước mắt trên gò má cô, trong miệng còn phát ra tiếng: "Ô ô", tựa như đang an ủi cô, hi vọng cô không đau lòng.

"Cám ơn Jack!" Bây giờ cô chỉ có thể tìm ấm áp trên người một con chó, mà người kia vẫn yên lặng là vì người trong lòng trở về nên vui sướng sao.

Điện thoại di động đột nhiên vang lên, Trác Nhiên nhìn màn hình hiện lên ba chữ "Lục Tử Hiên", hồi hộp trong nội tâm hạ xuống, liếc nhìn Đồng Lôi, mới lắc mình ra cửa, nhẹ nhàng ấn nút tiếp nghe.

"Này, Tử Hiên!"

"Trác Nhiên, vợ của tớ đâu?" Bên đầu kia điện thoại truyền đến âm thanh hơi giận của Lục Tử Hiên, có trời mới biết khi anh về đến nhà mới phát hiện cô căn bản không có về nhà, hơn nữa điện thoại lại không gọi được.

Nhưng mà anh đột nhiên nghĩ tới Trác Nhiên, bọn họ cùng nhau ở sân bay, nhưng khi Đồng Lôi mất tích, cậu ta cũng mất tích, có lẽ là cậu ta dẫn cô đi, xem như là hi vọng nên không kịp chờ đợi liền bấm điện thoại của cậu ta.

"Tử Hiên, tớ hi vọng cậu để cho cô ấy yên tĩnh một chút." Nói xong trực tiếp cúp điện thoại, thuận tiện tắt máy.

Hình như là khóc mệt, Đồng Lôi ôm Jack, một người một chó vùi ở trên ghế sa lon ngủ thiếp đi.

Trác Nhiên sợ làm ồn cô, chỉ cầm cái mền đắp lên cho cô, trong giấc mộng, lông mày cô cũng vẫn rối rắm, khóe mắt còn có nước mắt chảy xuống, Trác Nhiên nhìn cô, trong lòng có nỗi khổ riêng, cô có bao nhiêu khó chịu mà nằm mơ cũng sẽ khóc.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv