Người có từng nghe về gia đình ở cuối làng đó? 2
Tân nương ấy chưa từng mở miệng
Cùng với nét đẹp mười dặm
Năm ấy đội ngũ rước dâu gõ cửa vào ban đêm
Nàng chưa từng gặp tân lang ấy bao giờ
Chỉ nghe qua như gió bụi
Tân khách dự tiệc trên cao đường, không một ai thương xót
Phòng tân hôn đầy hoa và nến,
Chẳng thể nhìn rõ tân lang dù chỉ một chút
Ánh trăng trên bầu trời vẫn sáng như mọi hôm, ở sâu trong rừng hôm nay lại trở nên rất xôn xao náo nhiệt. Một nhóm người khiêng kiệu đang đi về phía thác nước lớn, tiếng kèn thê lương vang vọng khắp nơi.
Chiếc kiệu bằng gỗ, được nạm vàng lên những hoạ tiết trông rất sang trọng. Khi đến nơi, họ dừng kiệu lại, sau đó là một người phụ nữ đại diện đi đến kiệu mà dìu cô dâu bước ra ngoài. Cô dâu mặc trên mình bộ váy cưới màu trắng, trên đầu được phủ lớp vải mỏng màu trắng tạo cảm giác tò mò cho người khác.
Ở phía trên khán đài, Bạch Vương mặc trên mình bộ đồ trắng được thiết kế riêng. Hắn đứng nhìn cô dâu của mình đang đi từng bước về phía mình, trong lòng không khỏi hồi hộp, khoảnh khắc này hắn đã đợi từ rất lâu rồi.
"Vân Kỳ! Cuối cùng hôm nay chúng ta cũng đã thành đôi với nhau rồi."
Vân Kỳ nhìn qua tấm khăn trùm đầu mỏng manh, chỉ thấy bóng dáng mờ mờ những người xung quanh. Cô chưa từng nghĩ đến có ngày bản thân sẽ phải gả cho thủy thần.
" Bà nội, dì Mai, chị Mộng Kỳ! Con thật sự xin lỗi, con không còn cách nào khác... hứccc....đã khiến mọi người thất vọng rồi....."
Giọt nước mắt lăn dài trên má, đôi mắt đẫm lệ nhìn về phía trước. Tiếng kèn vẫn vang lên, tiếng pháo nổ như báo hiệu tiệc cưới linh đình đang được diễn ra, người người đứng xung quanh đều hồi hộp chờ đợi.
Đến khi Vân Kỳ bước đến chỗ Bạch Vương, hắn đưa tay để đỡ lấy tay cô. Cô chậm rãi đưa tay đặt lên bàn tay hắn, bàn tay lạnh lẽo không có chút hơi ấm, vẫn giống như lần đầu cô chạm vào trán hắn vậy.
Cả hai đứng trên khán đài quay xuống, những người bên dưới vui mừng vỗ tay hò reo chúc mừng. Bạch Vương hồi hộp từ từ mở chiếc khăn trên đầu Vân Kỳ xuống, khi nhìn thấy nhan sắc xinh đẹp kia, lòng hắn bồi hồi xao xuyến. Hắn động lòng rồi, tim hắn đập nhanh, khi đối diện với cô cứ như đang đối diện với Tuyết Mai, người hắn từng yêu lúc trước.
- Vân Kỳ! Hôm nay nàng thật đẹp.
Nhận được lời khen, Vân Kỳ đỏ mặt nhìn sang hướng khác. Bạch Vương nâng bàn tay của cô lên hôn nhẹ một cái, ánh mắt ôn nhu nhìn cô, dường như tất cả sự nhẹ nhàng và ấm áp đều dành hết cho riêng cô.
Trong lòng Vân Kỳ nối lên cảm giác hồi hộp, cô thầm nghĩ.
"Bạch Vương! Nếu như ngươi không phải là thủy thần, nếu như ngươi chỉ là một người bình thường, có lẽ ta cũng sẽ bị sự chân thành này làm cho cảm động mất rồi. Nhưng mà, ngươi và ta không cùng một thế giới, chúng ta không thể cùng nhau sống hạnh phúc như bao người....."
Tiếng reo hò lần nữa vang lên, người đại diện chuẩn bị dẫn Vân Kỳ vào trong hang động gần đó. Đúng lúc này, một giọng nói yếu ớt khàn tiếng cắt ngang bầu không khí đang náo nhiệt này.
- Bạch Vương.....
Dứt lời, ai nấy đều quay sang hướng giọng nói vừa phát ra. Bạch Vương cũng liếc mắt sang nhìn, bóng dáng một cô gái từ trong khu rừng dần xuất hiện, khi nhìn thấy nhan sắc và vẻ ngoài này. Mọi người đều ngơ ngác tại chỗ, còn có người thì dụi mắt để nhìn kĩ lại, Bạch Vương nhìn thấy cô gái ấy thì tim hẫng một nhịp. Giọng nói ngập ngừng
- Tuyết... Tuyết Mai???