Dương Vân Kỳ năm 10 tuổi có lần mơ một giấc mơ lạ, cô thấy gần hồ nước ở trong làng có một người con trai, con gái đẹp nhưng mà cổ lại quấn khăn kín mít. Khi giật mình tỉnh dậy, cô vội vàng chạy đi kể lại với bà nội.
- Bà nội ơi, con vừa mơ một giấc mơ lạ lắm!
Bà nội đang đun lửa nấu cơm trong bếp, nghe tiếng cháu gái thì đi đến nhẹ giọng hỏi.
- Con mơ gì vậy? Kể cho bà nội nghe xem nào!
Khuôn mặt bà nội hiền từ nhân hậu, Vân Kỳ thật thà kể lại.
- Nội ơi, vừa rồi con nằm mơ thấy gần hồ nước có một người con trai, con gái đẹp lắm nhưng mà cổ lại quấn khăn kín.....
Chưa nói hết câu, bà nội vội vàng chặn miệng cô lại như sợ ai nghe thấy. Lúc này Dương Mộng Kỳ từ trong nhà đi ra nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt của bà nội thì tò mò hỏi.
- Bà nội, có chuyện gì vậy ạ?
Dương Vân Kỳ và Dương Mộng Kỳ là hai chị em sinh đôi, từ nhỏ cơ thể Mộng Kỳ yếu ớt nên làn da lẫn sắc mặt lúc nào cũng xanh xao trắng bệt.
Bà nội vội kéo hai đứa vào phòng ngủ rồi nói nhỏ.
- Vân Kỳ! Chuyện hôm nay tuyệt đối không được để người khác biết, nếu không con sẽ gặp đại hoạ.
Mộng Kỳ đứng bên cạnh vẻ mặt không hiểu liền hỏi.
- Nội ơi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy ạ??
Vân Kỳ cũng bối rối không hiểu tại sao bà nội lại trở nên hoảng sợ như vậy, bà nội thở dài rồi bắt đầu kể.
- Trước đây ở cái làng hẻo lánh này có một truyền thuyết về thủy thần, sau khi biến thành người lên bờ thì thường phải che kín cổ, và sẽ hoá thân thành người con trai con gái cực kỳ đẹp. Mỗi khi để ai nhìn thấy họ là người họ chọn để kéo đi để bắt làm vợ, trưởng làng sẽ phải hiến tế cô gái đó cho hắn...
Nghe xong, sắc mặt Vân Kỳ trở nên cứng đờ. Mộng Kỳ cũng nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng. Bà nội tiếp tục nói.
- Đến khi cô gái đó đến tuổi trưởng thành thì hắn sẽ đến tìm, nếu như đối phương dám bỏ trốn thì cả làng sẽ phải hứng chịu cơn thịnh nộ của hắn.
Vân Kỳ thắc mắc liền hỏi.
- Nội ơi, vậy những người trước đó thì thế nào??
- Haiz, có người thì bị ép hiến tế, còn có người thì bỏ trốn thất bại bị hắn bắt được!
Vẻ mặt bà nội tỏ vẻ bất lực, nhìn thấy đứa cháu mình chỉ mới 10 tuổi thế mà lại xui xẻo bị thủy thần chọn trúng. Bà nhìn sang đứa cháu Mộng Kỳ, nhớ lại lúc trước thầy cúng có nói mệnh của Mộng Kỳ sẽ không qua khỏi 18 tuổi. Nghĩ vậy bà liền nảy ra ý định điên rồ liền tìm cớ đuổi Vân Kỳ ra ngoài.
- Vân Kỳ! Nồi cơm trong bếp bà nội vẫn chưa xới, con vào xới nồi cơm giúp bà nhé.
Nghe lời của bà nội, Vân Kỳ cũng ngoan ngoãn đi ra ngoài. Đợi Vân Kỳ rời đi, bà nội nắm chặt lấy cánh tay của Mộng Kỳ mà nói.
- Mộng Kỳ! Chỉ có con mới cứu được em gái con.
Mộng Kỳ nghe xong thì hơi mơ hồ, miệng lẩm bẩm.
- B....bà nội, không lẽ bà muốn....
Nhìn ánh mắt đầy mong chờ của bà nội, Mộng Kỳ lúc này mới hiểu ra. Cô cũng biết số mệnh mình sẽ chết yểu không sống qua được 18 tuổi, nghĩ đến đứa em gái vẫn còn tương lai mà lại bị tên thủy thần kia chọn trúng nên cô cũng không cam tâm. Trong lòng vừa tức giận lại vừa đáng thương thay cho số phận của bản thân.
Vài ngày sau, bà nội liên hệ được với người quen trên thành phố thì rất vui mừng, bà liền chạy đi tìm Vân Kỳ để báo tin.
- Vân Kỳ! Có người thân nhận con lên thành phố tiếp tục đi học rồi đấy.
Vân Kỳ khó hiểu liền hỏi lại.
- Ơ? Bà nội, chẳng phải con đang học yên ổn ở đây sao???
- Không được, tương lai con còn dài, phải lên thành phố sống định cư luôn trên đó!
Bà nội ra sức khuyên nhủ, bởi vì bà muốn đưa cô rời khỏi đây càng sớm càng tốt để tránh hậu hoạ. Đúng lúc này, Mộng Kỳ đi đến hối thúc.
- Vân Kỳ! Em mau chuẩn bị đồ nhanh đi, họ đến rồi.
Thấy ngay cả chị gái mình cũng muốn đuổi mình đi, Vân Kỳ ấm ức nói.
- Sao ai cũng muốn con đi hết vậy? Con đã làm sai gì sao???
Bà nội thấy không còn sớm nữa, liền gom đồ cô vào túi lớn rồi đem ra ngoài. Vân Kỳ chạy ra theo thì thấy là một cặp vợ chồng trẻ, họ nhìn cô với khuôn mặt đầy dịu dàng.
- Đây là Vân Kỳ sao? Thật đáng yêu.
Nghe lời này, Vân Kỳ vốn muốn từ chối chuyện này. Nhưng bà nội đã nói nhỏ vào tai cô.
- Con nên rời khỏi đây, nếu không tên thủy thần kia sẽ tìm đến. Đợi đến lúc có người khác được chọn thì bà nội sẽ báo tin để con trở về!!
Nói xong, bà nội hôn lên trán cô như để từ biệt. Vân Kỳ đành nghe theo lời bà nội mà rời đi, Mộng Kỳ từ đầu đến cuối vẫn đứng ở một góc khuất để nhìn, trong lòng cô vừa mừng vừa buồn khi thấy Vân Kỳ đã rời đi. Đôi mắt cô hơi đẫm lệ, giọng nói thều thào không ra hơi.
- Vân Kỳ! Tạm biệt.