Hoắc Dung Thành không lên tiếng, vẫn cứ hút thuốc, liếc mắt nhìn Hàn Văn Thiên qua làn khói mịt mờ.
“Em không có hứng thú với cô ta, nhưng ông cụ nhà em cứ ép em phải đến tập đoàn Mộ thị, cứ như là thằng biến thái lén lút ấy” Nhắc đến chuyện này, Hàn Văn Thiên cũng rất khó chịu: “Hôm nay là sinh nhật Mộ Đan Nhan, cô ta gọi điện thoại cho em, nói nếu em có thể kêu anh đến dự tiệc sinh nhật của cô ta thì cô ta sẽ giải quyết chuyện xem mắt”
“Cậu nghe lời ông cụ từ khi nào vậy?”
Hoắc Dung Thành trào phúng.
“Ông cụ nhà em lắm chiêu trò lắm, quyền kinh tế trong nhà đều nằm trong tay ông ấy, ông ấy mà không vui thì em chẳng còn cái quần đùi mà mặc ấy chứ, sao dám không nghe?”
Hoắc Dung Thành nhíu mày, rít một hơi thuốc cuối cùng rồi ném tán thuốc xuống: “Xuống xe!”
Tô Tú Song ngẩng đầu, âm thầm trừng Hàn Văn Thiên. Nếu không phải tại anh ta thì Hoắc Dung Thành sẽ không xuất hiện trong phòng riêng, nếu Hoắc Dung Thành không xuất hiện thì cô và Mộ Đan Nhan đã có thể thỏa thuận thành công. Đúng là chướng ngại vật!
“Mẹ nó! Cậu hai, anh có cần phải lạnh lùng vô tình đến thế không?” Hàn Văn Thiên không nhịn được giơ chân: “Có thể hứng dao thay huynh đệ, cho em chém hai nhát lên xương sườn của anh nhé?”
Hoắc Dung Thành nói: “Cậu tự xuống xe hay chờ tôi đạp xuống?”
Không có chút tình cảm nào! Hàn Văn Thiên tức giận đến mức suýt tắt thở: “Em tự xuống!”
Vừa dứt lời, anh ta lập tức xuống xe, nên cửa xe thật mạnh. Trên xe chỉ còn lại hai người, nhiệt độ lập tức hạ thấp, không khí trở nên căng thẳng. Tô Tú Song cứng đờ, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, không dám liếc nhìn anh ta. Anh ta đối với bạn bè mình mà cũng lạnh lùng đến thế, đối với cô chắc sẽ càng hung ác hơn.
Cô không nói một lời, Hoắc Dung Thành cũng không lên tiếng, xe càng không có ý định như muốn khởi động, lặng ngắt như tờ. Mấy phút sau, Tô Tú Song bị ngột ngạt đến mức không thở nổi, vừa đặt tay lên cửa xe thì ánh mắt sắc bén của anh ta đã bắn về phía cô.
Cô ngượng ngùng rụt tay lại. Cô hít sâu một hơi, bất chấp tất cả nói: “Không phải tôi cố ý nói xấu anh, trong tình huống này, tôi thật sự là bất đắc dĩ”
Hoắc Dung Thành liếc nhìn cô, cười lạnh: “Ha, Mộ Đan Nhan kề dao lên cổ cô chắc?”
“Cô ta không dùng dao, nhưng cô ta kề chị gái, cùng với cả Tô thị lên cổ tôi”
Tô Tú Song ưỡn thẳng lưng, chậm rãi nói.
Hoắc Dung Thành không lên tiếng, ánh mắt âm u nhìn cô, không thể thấy rõ cảm xúc của anh ta. Tô Tú Song cắn răng nói tiếp: “Nói xấu sau lưng anh là lỗi của tôi. Nhưng anh cũng đã trả thù tôi, cố ý phá hỏng cuộc đàm phán giữa tôi và Mộ Đan Nhan, chúng ta huề nhau”
“Chọc giận tôi, đây chính là cái giá mà cô phải trả” Hoắc Dung Thành cười lạnh, nhìn lướt qua khuôn mặt kìm nén cơn giận của cô.
Tô Tú Song không nhịn được siết chặt khăn tay, không cho mình nổi giận.
Hoắc Dung Thành nhướng mày, cắm chìa khóa vào ổ rồi khởi động xe. Dưới bóng đêm, phố thị phồn hoa nhanh chóng lùi vê sau, Tô Tú Song lại không có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp, vẻ mặt đầy u sầu. Bên Mộ Đan Nhan đã bị Hoắc Dung Thành chặt đứt một cách triệt để, không còn đường lui nào. Chẳng lẽ mình thật sự phải van xin Hoắc Dung Thành sao?
Cô cau mày, ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy sau gáy của anh ta, thậm chí cả sợi tóc cũng lộ ra lạnh lùng bá đạo.
Tô Tú Song lập tức đánh mất ý nghĩ này.
Người đàn ông này quá đáng sợ.