Rốt cuộc thì ông đang làm cái quái gì thế này?
Đúng vào lúc này: “tách” một tiếng, đột nhiên toàn bộ đèn trong phòng bị mở lên hết.
Cả căn phòng sáng bừng lên trong nháy mắt.
Có chút không thể thích ứng được với cường độ ánh sáng mạnh đột ngột, Hoắc Dung Thành híp đồng tử lại, nổi giận đùng đùng đùng, ánh mắt âm trầm lạnh lẽo nhìn qua.
“Không làm phiền hai người chứ? Em thấy phòng mở cửa, bên trong lại có tiếng nói chuyện, mới mở đèn lên” Vả mặt Từ Tuyết Nhung dịu dàng, vóc dáng tỉnh tế thẳng tắp, hoàn hảo như một con thiên nga trắng.
Nhìn thấy người đến là Từ Tuyết Nhưng, sự âm trầm lạnh lẽo trong con ngươi của Hoắc Dung Thành đã vơi đi không ít, khế cau mày: “Không có, bác sĩ dặn em phải nghỉ ngơi nhiều, dậy sớm thế để làm cái gì?”
“Không ngủ được” Vừa nói, Từ Tuyết Nhung vừa dịu dàng bước vào bên trong căn phòng, sau đó dừng lại trước mặt Hoắc Dung Thành, ngưỡng đầu lên: “Tối nay có bữa tiệc từ thiện, anh không quên đấy chứ?”
“Đương nhiên, lần đầu tiên tác phẩm của em được bày bán ở thủ đô, sao có thể quên được?”
Giọng điệu Hoắc Dung Thành bình ổn, cho dù là dáng vẻ bên ngoài hay là về cả giọng nói cũng đều ôn hòa hơn bình thường rất nhiều, nhiều thêm một ý tứ hờn giận.
Từ Tuyết Nhung cong môi, khuôn mặt tinh tế nở ra một nụ cười sáng lạnh.
“Được rồi, quay trở về phòng nghỉ ngơi đi, trước khi cơ thể khỏe lại thì đừng có đi lung tung, anh sẽ cho quản gia Trương canh chừng em” Hoắc Dung Thành nâng tay võ võ bả vai cô ta, giọng nói nơi cổ họng vừa trầm thấp lại vừa tỏ ra lời ít ý nhiều: “Nghe lời!”
Từ Tuyết Nhung hơi sửng sốt, sau khi hồi hồn lại thì vô cùng xúc động nói: “Lúc trước, vẫn luôn là em nói hai chữ này với anh, bây giờ, lại đảo ngược rồi”
Nghe thấy thế, bàn tay đang đặt trên vai cô ta của Hoắc Dung Thành bỗng khựng lại, đến cả ánh mắt cũng trở nên sâu xa hơn, giống như có một vòng xoáy cuốn hút người ta, không biết là nghĩ đến cái gì, bàn tay to lớn liền nắm chặt lại.
Thấy thế, quản gia Trương bất giác cất giọng nhắc nhở: “Cậu hai, cậu làm đau cô chủ rồi”
“Quản gia Trương, tôi không sao” Từ Tuyết Nhung nhẹ giọng, lắc đầu với quản gia Trương, không muốn để ông làm phiền Hoắc Dung Thành.
Hoắc Dung Thành thả lỏng lực đặt trên bả vai của cô ta ra, sắc mặt lại hồi phục tuấn mỹ và lạnh nhạt như bình thường, mím chặt môi mỏng, dặn dò nói: “Để phòng bếp nấu canh bổ máu mang qua đây.”
“Vâng”
Quản gia Trương cung kính trả lời lại một tiếng, trong lòng âm thầm suy nghĩ.
Nếu như cậu hai có thể đau lòng cho mợ hai giống như cậu ấy đau lòng cho cô chủ thì chắc chắn mọi chuyện sớm đã tốt đẹp rồi, mà ông cũng không phải đêm đen khuya khoác giả dạng ma quỷ, mang giày cao gót các thứ.
“Đợi đã, quản gia Trương, vết thương trên đầu chú là bị sao vậy?”
Từ Tuyết Nhung nghỉ ngờ cau mày, tâm mắt đặt trên chiếc trán được quấn ba bốn lớp băng gạc trắng xóa của ông.
Hoắc Dung Thành nhướng mày, lạnh lùng nhìn ông một cái, trào phúng nói: “Tự mình té ngã.”
Quản gia Trương: “…”
Ở một bên khác.
Tô Tú Song vừa mới làm xong bữa sáng, thì đã có hai vị khách không mời mà đến, Hoắc Lăng Tùng và Hoắc Diệc Phong.