Cô ôm lấy chăn, khuôn mặt uể oài bò lồm cồm ngồi dậy, xoa xoa thái dương đang đau nhức, ý thức mới tỉnh táo được một chút ít.
Cúi đầu liếc mắt nhìn qua màn hình điện thoại, một giờ sáng.
Tô Tú Song ngẩng đầu, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, gió lớn đang điên cuồng gào rít, lá cây đung đưa: ‘tách tách” vang dội, gió thổi qua cửa sổ và khe cửa, phát ra âm thanh “u u” kỳ quái.
Xong, vầng trăng đang treo lơ lửng trên màn trời đen tối lại sáng chói lạ thường, chiếu sáng cả một vùng trời rộng lớn.
Cô che miệng lại, ngáp dài một cái.
Lúc này, bên ngoài hành lang truyền đến tiếng giày cao gót “lạch cạch” ma sát với sàn nhà: “cộc cộc cộc”, cách cánh cửa càng lúc càng gân…
Trong màn đêm tĩnh mịch, tiếng động kia lại rõ ràng đến dọa người.
Lúc này, cơn buồn ngủ của Tô Tú Song đã hoàn toàn biến mất, cô đã tỉnh táo trở lại, nín thở, thuận tay cầm bình hoa ở bên cạnh lên.
Dần dần, tiếng bước chân càng lúc càng xa, mãi cho đến khi biến mất hoàn †oàn.
Thở ra một hơi nhẹ nhõm, cô thu lại tâm nhìn, quay người, ánh mắt vô ý đảo qua đối mặt với khuôn mặt người đang hiện lên trên cửa sổ, không nhịn được mà hít vào một luồng khí lạnh.
Khuôn mặt kia, thậm chí còn không thể được gọi là mặt người.
Mặt, rất trắng, là cái kiểu trắng bệch kia cơ, không một chút huyết sắc nào, hốc mắt, mũi, khóe miệng chảy đầy máu tươi, máu đỏ, đỏ vô cùng.
Cô ta mặc một chiếc váy đỏ liên thân, tóc tai rũ rượi, chân mang một đôi giày cao gót màu đỏ, treo lơ lửng trên không trung, bay tới bay lui, vô cùng âm u đáng sợ.
Tô Tú Song hồi hồn lại, ổn định lại cảm xúc của mình, cô nheo mắt, cẩn thận nhìn chằm chằm bóng dáng kia.
Không có bóng sao?
Lễ nào thật sự là ma?
Cô cắn chặt môi, không mở đèn mà trực tiếp đi xuống giường, đi qua, mở cửa sổ ra.
Một tay nhấc chậu hoa lên, một tay còn lại Tô Tú Song nắm lấy gối đầu: “Cô là ma sao?”
Bóng dáng màu đỏ kia không phát ra tiếng động, mái tóc bị gió thổi tung bay khắp nơi, trong miệng vẫn còn nhỏ máu.
“Ma không biết nói chuyện sao?” Cô nhướng mày, đề cao âm lượng của mình lên.
“Trả lại mạng sống cho tôi, trả lại mạng sống cho tôi…
Bóng dáng màu đỏ kia phát ra âm thanh, bén nhọn truyền đi trong không trung.
“Tôi không phải là người giết cô, cũng không cần mạng sống của cô”
Giọng nói của Tô Tú Song vẫn chưa khôi phục lại, có chút khàn khàn: “Nếu như cô muốn báo thù, vậy thì cô đã tìm đến sai người rồi, làm phiên người khác ngủ là chuyện tuyệt đối cấm ky đấy, không ai nói cho cô biết sao?”
“Trả lại mạng cho tôi!”