“Vậy… tôi đi trước đây.” Cô cười miễn cưỡng, chỉ hận không thể lập tức rời khỏi căn phòng này. Song cô còn chưa kịp nhúc nhích thì giọng nói lạnh buốt kia đã khiến cô từ bỏ suy nghĩ đó: “Mang tới đây.
Tô Tú Song khẽ nhắm mắt, hít sâu một hơi, sau đó xách túi thuốc buồn bực đi tới.
“Bôi thuốc” Hoắc Dung Thành không quay đầu lại, giọng nói lạnh lùng.
Tô Tú Song không muốn, còn đang giãy dụa hấp hối: “Tôi vụng về lắm, sợ làm anh đau, hay là để người hầu làm đi”
“Tôi không thích nhắc lại lần thứ hai”
Khóe miệng Tô Tú Song co giật. Xem ra lần này cô không thể tránh khỏi.
“Chắc sẽ hơi đau đấy, anh nhịn một chút.”
Hoặc Dung Thành chẳng buồn để ý tới cô. Tô Tú Song cũng không dám so đo với anh ta, lấy thuốc ra khỏi túi. Cô mở chai cồn iod, dùng bông y tế thấm ướt, sau đó cẩn thận bôi lên vết thương cho anh ta. Vết thương rất sâu, gân như có thể thấy thịt tươi đỏ au bị lồi ra. Nhìn gần càng thêm đáng sợ.
Cơ bắp trên lưng Hoắc Dung Thành khẽ nhúc nhích, như thể đau đớn khó nhịn. Tô Tú Song ma xui quỷ khiến khom lưng, nhẹ nhàng thổi lên vết thương. Hơi nóng mềm mại phả lên vết thương, vừa ấm vừa ngứa, cứ như dòng điện từ vết thương lan tràn đến tứ chi…
Hoắc Dung Thành căng cứng cơ bắp, giọng nói trâm thấp: “Cô làm gì vậy?”
Tô Tú Song hoảng sợ, tay run lên, miếng bông y tế đúng lúc ghim vào vết thương của anh ta.
“Shhhh!” Hoắc Dung Thành hít vào một hơi.
Xong đời! Tô Tú Song hoàn hồn, vừa khẩn trương vừa cẩn thận nói xin lỗi: “Xin lỗi anh, không phải là tôi cố ý đâu, tại anh đột nhiên lên tiếng khiến tôi hoảng sợ, lỡ tay đụng trúng vết thương.”
Hoắc Dung Thành quay đầu lại, cười lạnh: “Vậy là phải trách tôi hả?”
“Nếu không phải anh đột nhiên lên tiếng thì tôi sẽ không bị trượt tay” Tô Tú Song hoảng hốt, sau đó ưỡn thẳng lưng đối diện với anh ta.
Hoắc Dung Thành nhích lại gần cô.
Tô Tú Song nhanh chóng lùi lại, cảnh giác kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
“Thổi hơi lên lưng tôi, cô lại muốn sử dụng mấy chiêu trò hèn hạ của mình nữa hả?” Hoắc Dung Thành thổi lên mi mắt cô, cười lạnh trào phúng.
Lông mi Tô Tú Song run rẩy, chỉ hận không thể tự tát mình mấy cái. Ai bảo mày nhiều chuyện, ai bảo mày tiện miệng, ai bảo mày thổi lung tung!
“Sao? Bị tôi đoán trúng tâm tư nên không còn lời nào để nói đúng không?”
Suy đoán này… Quả thực là thái quái!
“Anh hiểu nhầm rồi, tôi thấy anh hơi đau, nghe nói thổi lên vết thương thì có thể giảm bớt đau đớn mà thôi”
“Nhảm nhí” Hoắc Dung Thành cười lạnh, sau đó lại đen mặt: “Không cần”
Tô Tú Song sững sờ tại chỗ, tay còn cầm bông y tế, không biết nên tiếp tục hay là rời đi.
“Tiếp tục.” Anh ta lạnh lùng nói.
Tô Tú Song không thể không nghe theo, cẩn thận sát trùng cho vết thương từ trên xuống dưới một lượt. Sau đó cô bôi thuốc mỡ lên tay, lau lên vết thương cho anh ta. Trong quá trình bôi thuốc, ngón tay cô không thể tránh né chạm vào làn da màu rám nắng của anh ta.