Tô Tú Song nhanh chóng ngôi dậy, đặt chân xuống sàn nhà cẩm thạch.
Trên sàn nhà có một vũng nước, cô không lưu ý đạp trúng, nhất thời bị trượt chân, lảo đảo nhào về phía trước…
Hoắc Dung Thành híp mắt, nhanh chóng lùi lại. Tô Tú Song ngã sấp xuống trước mũi giày đen bóng của anh ta.
Hoắc Dung Thành chẳng buồn liếc nhìn cô, ấn điện thoại trong phòng, lạnh giọng ra lệnh: “Tới đây.”
Tô Tú Song hít vào một hơi, xoa đầu gối đau đớn đứng dậy. Lúc này, hai người hầu vào phòng, nhanh nhẹn kéo ra giường xuống, đổi sang cái mới. Ngay cả gối đầu mà Tô Tú Song vừa ngủ cũng bị vứt bỏ. Cả phòng được khử trùng, phun nước hoa, mùi thơm thoang thoảng bay trong không khí.
Tô Tú Song khó tin nhìn cảnh này. Cô không phải là virus, có nhất thiết phải khoa trương đến thế không?
“Còn chưa đi hả? Muốn tôi ném cô ra ngoài sao?”
“”.”..ẽ nh Ehương 25:8 b3 nói đãi Hoắc Dung Thành liếc nhìn thấy cô vẫn đứng im ở đó, không khỏi nhướng mày.
“Tôi sẽ đi ngay bây giờ.” Tô Tú Song lập tức kéo rương hành lý của mình rời khỏi phòng. Song vừa chạm tay vào tay nắm cửa thì giọng nói trầm thấp lạnh lùng bỗng nhiên vang lên từ đằng sau: “Đứng lại!”
Tô Tú Song cứng đờ, không quay đầu lại, vẫn cầm tay nắm cửa chờ câu nói tiếp theo của anh ta.
Hoắc Dung Thành kẹp thuốc lá, khói thuốc lượn lờ chung quanh anh ta. Anh †a âm u nhìn rương hành lý của Tô Tú Song. Khóa kéo rương hành lý bị mở ra, quân áo rơi vãi khắp sàn nhà, áo ngực và quần chip còn treo trên rương, đang phấp phới ngay trước mắt người khác.
Áo ngực màu đỏ, quần chip ren màu đen, vừa bí ẩn vừa quyến rũ, dường như còn đang tỏa ra mùi thơm của phụ nữ.
Con ngươi trong mắt Hoắc Dung Thành càng ngày càng sâu thẳm, tối đen như mực.
Tô Tú Song chờ mãi mà không thấy anh ta lên tiếng, không khỏi khó hiều quay lại. Khi thấy quần áo rơi vãi đầy sàn nhà, nhất là nội y của mình đang bị treo trên hành lý, cô lập tức đỏ mặt, vội vã ngồi xuống vơ vét quần áo nhét hết vào rương hành lý.
Đúng là mất hết thể diện!
Tô Tú Song đỏ mặt, bối rối chạy khỏi phòng.
Ánh mắt Hoắc Dung Thành lạnh lùng, khinh thường hừ một tiếng, dụi tắt tàn thuốc rồi nằm lên giường.
Tô Tú Song bị đuổi ra khỏi phòng, cũng không tìm thấy quản gia, đành phải xách rương hành lý xuống phòng khách.
Ba giờ sáng, người hầu nhà họ Hoắc đều đã nghỉ ngơi, chỉ có mình cô ngồi trên sofa lạnh lẽo. Cuộc sống ăn nhờ ở đậu thì chuyện gì cũng phải nhìn sắc mặt người khác. Tô Tú Song thở dài, trong lòng buồn bã không nói nên lời.
Không biết đã qua bao lâu, cô ngã xuống sofa, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
“Mau dậy đi…” Đột nhiên, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai cô. Tô Tú Song híp mắt, mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt dịu dàng của Hoắc Lăng Tùng như có quâng sáng của thiên thần.
“Cho dù anh đẹp trai thì cũng không được quấy rầy người khác ngủ nha, suyt”
Cô mơ màng lẩm bẩm, xoay người ngủ tiếp.
Hoắc Lăng Tùng bị chọc cười, nhẹ nhàng vỗ lên vai cô: “Dậy đi, ngủ ở đây sẽ bị cảm đấy”
Lần này Tô Tú Song mở to mắt, đã hoàn toàn tỉnh lại. Thấy Hoắc Lăng Tùng, cô vội ngồi dậy, cười gượng mấy tiếng, xấu hổ cào mái tóc rối bù.