“Pi! Đừng nói bừa, ai với cậu cùng một giuộc?”
“ Lúc trên giường chị đâu có như vậy, chỉ biết gọi tôi nam thần, bảo bối, khen tôi giỏi và uy mãnh”
“Đáng ghét!” Đầu Tô Tú Song thiếu chút nữa thì bốc khói, tức giận giơ chân đá thẳng vào vào mông Hoắc Diệc Phong.
Hoắc Diệc Phong cực kì khó khăn duỗi chân mình ra để đạp ngược lại.
Trương Vinh Hiển bị qua mắt: ”…
Bọn họ đều bị bắt cóc rồi, có thể tôn trọng anh ta một chút không, không sợ hãi và cầu xin, mà còn có tâm trạng để đánh nhau.
Không thể dập ngọn lửa trong lòng, Trương Vinh Hiển đánh một đòn mạnh vào mặt Hoắc Diệc Phong.
Hết đòn này đến đòn khác, tay đấm chân đá, đánh đến mệt lử, chân trái đạp lên ngực Hoắc Diệc Phong, vừa thở vừa nói: “Tao khuyên mày tốt nhất rời khỏi đoàn phim, nếu không, sau này mày có sống cũng không bằng chết”
Hoắc Diệc Phong hừ lạnh một tiếng: “Tao sợ quá cơ.”
“Hờ, biết sợ là tốt, hôm nay, dạy cho mày một bài học.”
Lời vừa dứt, Trương Vinh Hiển đột nhiên cởi trói cho hai người.
Tô Tú Song quay người đi ra ngoài.
Sau đó, chưa đi được hai bước thì nghe thấy tiếng khóc thảm thiết sau lưng.
Cô quay đầu. Chỉ thấy, Trương Vinh Hiển bị Hoắc Diệc Phong trói lại, đang đánh anh ta, trái một quyền, phải một quyền, cách nhịp còn đá vào người một cái, giống như đang đánh bao cát.
Đột nhiên tiếng còi cảnh sát từ xa vọng đến, một phút sau dừng trước xưởng hoang.
Một vài người cảnh sát bước xuống xe, nhìn Tô Tú Song và Hoắc Diệc Phong “Quỳ xuống, giơ hai tay lên”
Tô Tú Song mặt ngơ ra, không hiểu đang ở tình huống gì.
“Nhanh lên!”
Một cảnh sát rút súng hướng về cô.
Tô Tú Song từ từ quỳ xuống.
“Còn mày nữa!”
Hoắc Diệc Phong lười không quỳ, hai tay đút vào túi áo, thổi thổi vài sợi tóc trước trán.
Vài người cảnh sát tới còng tay Tô Tú Song và Hoắc Diệc Phong “Đợi đã, tại sao lại bắt tôi, bắt tôi thì cũng phải có tội gì chứ, cảnh sát cũng không thể vô duyên vô cớ bắt người” Tô Tú Song cau mày.
“Tống tiền, trói người, bắt cóc, hành hung, những tội này đã đủ chưa ?”
Tô Tú Song mặt nghệt ra: “Tôi tống tiên bắt cóc ai?”
Cảnh sát giơ tay, chỉ Trương Vinh Hiển: “Người nổi tiếng cũng dám bắt cóc, ăn gan cọp rồi à?”
Chốc lát, Tô Tú Song đã ngỡ ra.
Trương Vinh Hiển đúng là xảo quyệt, còn bày hẳn một cái bẫy tốt thế này, thật là bẫy trong bấy.
Bị bắt tới đồn cảnh sát, thân mang tội danh, tiên đồ coi như bị hủy hoại.
“Tôi tống tiền anh ta á hả, có phải bị điên không? Tôi mới là người bị hại, từ lúc nào anh ta lại biến thành người bị hại rồi?” Hoắc Diệc Phong không thể tin được.
Nữ cảnh sát đã cởi trói cho Trương Vinh Hiển, còn đỏ mặt.