Chiếc xe phía trước dừng lại, Tô Tú Song giảm chân ga, tinh thần tập trung cao độ nhìn phía trước, tay thuận thế bẻ tay lái ngoặt sang bên.
Không tìm thấy, tay cô tiếp tục mò lên trên tìm.
“Sờ loạn gì trên đùi tôi vậy?”
Hoắc Dung Thành tròng mắt sâu thẳm, giọng nói khàn khàn, nhịp thở rối loạn.
“A2”
Tô Tú Song ngây ra, cúi đầu nhìn sang, trong nháy mắt gò má đỏ ửng, cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Chỉ thiếu chút xíu nữa, cô đã mò tới bắp đùi anh, nhanh chóng thu tay về, chỉ cảm thấy đầu ngón tay nóng bỏng, giống như là điện giật.
Xe đi về phía trước không lâu, gặp đèn đỏ, cô lần nữa dừng xe lại.
Sau khi đèn tín hiệu chuyển xanh, trên mặt cô lờ mờ, nhìn đèn xanh đỏ không quen phía trước, không biết nên làm cái gì.
“Sao lại không đi tiếp, lẽ nào không phải là màu sắc cô thích?”
Chỗ ngồi phía sau, Hoắc Diệc Phong lộ ra hàm răng trắng noãn, mặt đầy vẻ không nhịn được.
“Có thể đi hay không?” Cô ngẩng đầu, tựa như cầu cứu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.
“Ừm”’ Hoắc Dung Thành khẽ đáp, đáp lại một tiếng “ừm” nhẹ, con ngươi sâu thẳm liếc cô: “Bình thường xem đèn xanh đèn đỏ thế nào?”
“Phần lớn đèn xanh đèn đỏ cũng đơn giản, có thể hiểu, gặp phải đèn xanh đèn đỏ không quen, phía sau có người bấm còi thúc giục liên đi” Tô Tú Song thành thật nói.
Hoắc Dung Thành: “.. “
“Anh hai.” Hoắc Diệc Phong híp cặp mắt hoa đào hẹp dài lại, hai tay gảy gảy ghế lái phụ, tiến lại gần tai Hoắc Dung Thành: “Hay là anh đừng cho người phụ nữ này lái xe ra đường, đây quả thực là nữ sát thủ.”
Hoắc Dung Thành căn bản lười để ý đến cậu ta, chống cằm, ánh mắt rơi thẳng trên người Tô Tú Song.
Môi cô đỏ ửng, khẽ cắn môi dưới, đôi mắt vừa tròn vừa lớn, tròn vo giống như là bồ đào, nhìn chung quanh, lông mi đi theo đó khẽ run.
Ừm, dáng vẻ nghiêm túc lái xe của người phụ nữ này, quả thật là đáng yêu.
Đột nhiên, một chiếc xe từ phía bên phải cứng rắn chen qua, không kịp phanh xe lại tránh.
“Két…” một tiếng vô cùng vang dội vang lên.
Chiếc xe đâm thẳng vào đuôi xe phía trước.
Tô Tú Song đạp thắng xe, nhịp tim cũng tăng lên theo.
Xe phía trước dừng lại, một nam một nữ xuống xe, giận đùng đùng đi tới bên cạnh xe: “Mắt mù à, lái xe thế nào vậy?
Lái xe sang trọng thì giỏi lắm à?”
“Tôi xin lỗi”
Tô Tú Song vội vàng xin lỗi, xuống xe.
Lực va chạm không mạnh, đuôi xe phía sau có chút lõm xuống, chỉ cần mang đi sửa đơn giản là xong.
“Mặc dù có trách nhiệm của tôi, nhưng hai người cũng có trách nhiệm, nếu như không phải hai người đột nhiên thay đổi tay lái, tôi cũng sẽ không đụng vào.
Người phụ nữ môi đỏ tươi, nghe thấy vậy, cười lạnh một tiếng: “Mình lái xe không tốt, lại trách người khác? Giữ khoảng cách an toàn, có biết không?”
Tô Tú Song nhìn chằm chằm cô ta: “Tôi thực sự giữ khoảng cách an toàn giữa các xe, nếu như không phải cô đột ngột chen qua, tôi có thể làm gì chứ?”