Nguyệt Lạc nghi ngờ nhìn Cố Triều Tịch, đáy mắt có sự ái mộ không thể che giấu.
“Ha…”
Cố Triều Tịch không vui cười lạnh, đôi chân dài nhấc lên, đạp thẳng vào bụng cô, đạp cô ra xa ba mét: “Dám nói xấu muội ấy, cô cũng xứng sao?”
Ngay sau đó, ánh mắt Cố Triều Tịch hiện lên sự u ám, ánh mắt rơi trên người cô, đánh giá rất nhiều từ trên xuống, đột nhiên nói: “Muốn học?”
Đau khổ của Nguyệt Lạc được sự vui mừng và bất ngờ thay thế, nhanh chóng gật đầu.
“Sau này, phải bảo vệ Linh Nhi chu đáo, muội ấy chết cô cũng phải chết, muội ấy sống thì cô sống, nếu không, ta sẽ lấy mạng cô.” Cố Triều Tịch nghiêm khắc nói.
Nguyệt Lạc ngây người, trái tim như bị dao cắt.
“Cắt”
Cuối cùng, Trương Tiến Trung cũng hô dừng.
Phân đoạn hôm nay đã quay xong, tiếp theo không còn phân đoạn của hai người nữa, cho nên Tô Tú Song và Hoắc Diệc Phong đi tẩy trang, thay đồ.
Trương Tiến Trung hút thuốc, thần sắc trên mặt vui mừng: “Đúng là hai bảo bối, có thể kí”
Vương Minh Vũ ở một bên gật đầu: “Hai người lần đầu đóng phim, đã có thể đạt đến trình độ này, quả thực là hạt mầm tốt, có điều trí nhớ của Diệc Phong không tốt, chỉ mấy câu thoại vậy thôi, lại phải học đến một giờ đồng hồ, mà Tú Song thì diễn quá xanh, rất nhiều biểu cảm nhỏ không thể hiện ra hết”
“Đây không phải vấn đề, có thể rèn luyện và học tập, quan trọng là bồi dưỡng”
Trương Tiến Trung nói: “Nói với hai người họ, sau này sau khi quay phim xong, đến nhà tôi”
Nghe được tin này, Tô Tú Song vô cùng vui mừng kích động.
Bạch Tĩnh đứng ngay bên cạnh, nghe thấy lời của phó đạo diễn, trong lòng vừa chua xót vừa không vui.
So với cô ta, vận khí của Tú Song luôn tốt, chỉ có làm diễn viên đóng thế một ngày thôi, mà đã có thể được chọn, còn được đào tạo đặc biệt.
Còn cô ta thì vẫn đang phải lăn lộn diễn vai quần chúng.
“Tôi đi trước nhé, mai gặp lại.”
Bạch Tĩnh vẫy vẫy tay, khóe miệng gượng gạo cười, rời khỏi.
Tô Tú Song dọn dẹp đồ đạc, cũng đi ra khỏi đoàn phim, bắt một chiếc taxi.
Còn chưa kịp ngồi vững, vai đã bị đè nặng xuống, Hoắc Diệc Phong rất vô lại chen vào.
“Cậu làm gì vậy?” Tô Tú Song cau mày.”
Đi nhờ xe” Hoắc Diệc Phong nói rất tự nhiên, híp mắt lại, hai tay chắp lại đặt sau gáy.
“Cút xuống!”
Tô Tú Duyên làm mặt lạnh.
“Ghê gớm thế, xe điện không cần nữa à?”
Tô Tú Duyên cắn răng: “Sáng ngày mai mà tôi không thấy xe điện của tôi, tôi giết cậu!”
Hoắc Diệc Phong khẽ huýt sáo, bộ dáng cà lơ phất phơ.
Một tiếng sau, chiếc xe đến trước nhà họ Hoắc.
Chân Tô Tú Song mới bước xuống xe, chiếc xe Rolls Royce màu đen đã dừng trước cửa, Hoắc Dung Thành đứng lúc bước từ trong xe ra.