“Cái tên khốn khiếp kia, dám đá cửa của bổn thiếu gia?” Tống Tu Văn nuốt rượu trong miệng xuống, chửi bới.
“Tao, mày có ý kiến ư?”
Bước vào, Hoắc Dung Thành từ cao nhìn xuống liếc nhìn Tống Tu Văn, ngươi mắt thâm sâu lạnh lẽo, toát ra hơi lạnh.
Sau đó, vẻ mặt anh hung tàn đá một phát qua.
Tống Tu Văn còn chưa kịp phản ứng, bị đá ngay cả người và ghế đều ngã xuống.
Cơn giận dữ bốc lên đầu, tay hắn nắm thành nắm đấm, nắm chặt đến mức xương khớp răng rắc kêu lên, “Tên khốn khiếp, mày giành người của tao, tao chắc chắn là có ý kiến”
Dứt lời, hắn xông thẳng về phía Hoắc Dung Thành.
Chưa kịp ra tay, hai đấm của Hoắc Dung Thành trực tiếp đấm vào lồng ngực hắn, sắc mặt u ám.
Cái võ công mèo cào đó của Tống Tu Văn, vốn dĩ không phải đối thủ của anh, hai ba lượt liền bị đánh đến mặt mũi bầm dập, nằm trên nền đất thở dốc.
Hoắc Dung Thành vẻ mặt ác liệt, tay trái xắn ống quần màu xám khói lên, giây da giẫm lên ngực hắn, cúi người, “Rất thích uống rượu?”
“Liên quan gì đến mày!” Tống Tu Văn vẫn đang bực dọc.
Nhấc chân, mạnh mẽ đạp lên mặt hắn lần nữa, tiện thể còn vặn thêm vài cái.
Tống Tu Văn đau đớn khóc lóc, “Tao sai rồi sai rồi, thật sự sai rồi”
“Thích uống rượu, cho mày một cơ hội, mười bình rượu, thừa một giọt cũng không được phép rời khỏi.”
Hoắc Dung Thành giọng điệu trâm thấp lạnh lẽo, không dễ phản bác.
“Mày cho tao uống rượu, thì tao uống, dựa vào cái gì?” Tống Tu Văn chưa từng chịu qua sự uất ức như thế này, càng nghĩ càng tức giận, lớn tiếng la hét nói.
“Dựa vào việc tao là Hoắc Dung Thành, đủ chưa, hả?” Hoắc Dung Thành nói.
Tống Tu Văn bị anh đạp dưới đất không nhìn rõ khuôn mặt, cả người lại run rẩy một cách rõ ràng, giọng nói run bần bật, “Cậu hai, Hoắc Hoắc, là tôi có mắt không biết thái sơn, uống, tôi uống ngay đây.”
Danh hiệu của cậu hai Hoắc trong thành chẳng khác gì so với Diêm Vương gia, đắc tội với hắn, chính là đắc tội với Diêm Vương gia.
“Cậu hai, tôi thật sự không biết cô ấy là người phụ nữ của ngài, nếu không thì có mượn cho tôi một trăm lá gan, tôi cũng chẳng dám, sao này có gặp lại, tôi nhất định sẽ đi vòng sang qua”
“Ồn quái”
Hoắc Dung Thành lạnh lùng nhếch khẽ đôi môi mỏng, mất kiên nhẫn bảo hắn câm mồm.
Cả người Tống Tu Văn run lấy, run để.
Vừa tự tát bản thân một cái,cầm một chai rượu lên múc lên miệng rồi uống, trên mặt còn có dấu chân vừa mới bị giãm lên.
Tô Tú Song ngã trên ghế, cô uống nhiều như vậy, sớm đã say rồi.
Cảm thấy cả người nóng bức, cô khó chịu kéo áo trên người mình.
Hoắc Dung Thành liếc nhìn cô một cái, sắc mặt nặng nề, lớn tiếng quát, “Cút ra ngoài.”
Hàn Văn Thiên và Nam Cố Trạch đi vào trong.
“Canh chừng nó, ít một chai cũng không được”
Hàn Văn Thiên thích làm mấy việc này nhất, mặt cười vui vẻ, tỏ vẻ hiểu ý.
Hoắc Dung Thành mặt lạnh lùng, ôm lấy Tô Tú Song trên ghế, bước nhanh ra khỏi phòng, rời đi.