Tô Tú Song còn bị ôm vào trong ngực thấy thế quay mặt đi, trực tiếp vùi vào lòng ngực người đàn ông, đưa lưng về nhau phóng viên.
Người đàn ông trung niên chưa trải qua trường hợp như vậy thì luống cuống, vội vàng lấy tay che mặt mình.
“Đừng chụp, đừng quay, nếu bị đưa lên mạng và TV, tôi làm sao còn có mặt mũi đi gặp người nhà! Cầu xin các người đừng chụp!”
Con cái vẫn lấy ông ta làm tấm gương, nếu như bị con nhìn thấy ông ta nhảy lầu tự sát, ông ta làm sao còn có thể đối mặt con cái?
Nhưng mà, phóng viên căn bản không nghe vào, “Tanh tách tanh tách”
vẫn mãnh liệt chụp.
Đặc biệt là sau khi trong đó có người nhận ra Hoắc Dung Thành, tốc độ nhấn máy ánh rõ ràng nhanh hơn.
Tin tức vê Hoắc Dung Thành phát ra, tuyệt đối là là sẽ lên trang đầu, khẳng định bùng nổ.
Hoắc Dung Thành híp mắt lại, vẻ mặt âm trầm, nhìn thấy phóng viên đứng đầu tiên, giọng điệu bực bội, “Tôi chỉ nói một lần, xóa…”
Phóng viên không chịu xóa, cũng không nỡ xóa.
Thật vất vả mới chụp đến, nếu xóa bỏ không phải bận việc không công từ sáng sớm à?
Anh ta đứng không nhúc nhích, giống như không nghe thấy.
Toàn thân bao phủ bởi sự hung tàn, tay phải Hoắc Dung Thành đưa ra, giật lấy máy ảnh trên tay phóng viên, trực tiếp đập xuống đất dập nát!
Anh ta cao tâm 1m85, ở trước mặt mọi người trước mặt đều là cao cao tại thượng.
Nhàn nhạt nhìn đám phóng viên kia, anh gắn từng tiếng mở miệng, “Tự xóa, hay là để tôi làm?”
Các phóng viên nhìn nhau, lo lắng đề phòng.
Người nào bị anh nhìn qua,đều cảm giác giống như bị bóp cổ, rất khó thở.
Không ai dám chụp ảnh nữa, một đám đều không có lên tiếng nữa, chỉ im lặng xóa ảnh chụp.
“Không sợ chết cứ đăng lên, đến lúc đó chúng ta chậm rãi chơi.”
Vẻ mặt anh lười biếng.
Giọng điệu ngông cuồng.
Cho dù tóc và áo khoác ngoài bị mưa xối ướt, cũng không ảnh hưởng đến khí chất tao nhã tôn quý bẩm sinh.
Bỏ lại những lời này, đôi chân dài thẳng tắp lướt qua mọi người, lạnh lùng rời đi.
Cố Hàn theo sát đằng sau.
Bác Trần đứng ở trong đám người, tiếng Chuông di động đột nhiên vang lên, ông bị giật mình.
Lấy lại tinh thân đi đến một góc yên lặng, nhận cuộc gọi, ‘Alo, có người ở giữa đột nhiên phá hoại, có vẻ địa vị rất cao, các phóng viên cũng không dám đắc tội.”
“Đã biết, nhớ rõ phá đổ Tô thị, đến lúc đó ông chính là tổng giám đốc Tô thị”
Đầu dây bên kia quả nhiên là giọng nói chậm rãi của Mộ Tư Đồng.
Lúc Trợ lý mua quần áo mới còn có nội y đưa đến văn phòng, Tô Tú Song đang ngẩn người.
Cô cảm giác, Hoắc Dung Thành cũng không xấu xa giống như trong tưởng tượng.