Cô rót hai cốc nước, trực tiếp uống một hơi cạn sạch, sau đó lại rót thêm một cốc, cái miệng nhỏ hơi mím lại.
Có lẽ là quá mệt nhọc, mới nhấp hai ba ngụm, cô quay đầu về phía sofa, ngã xuống ngủ gục.
Hoắc Dung Thành bình tĩnh nhìn qua cô, khuôn mặt lạnh lếo góc cạnh phai nhạt mấy phần.
Chờ anh ăn hết tô mì, Tô Tú Song đã ngả vào ghế sofa bất tỉnh nhân sự, hô hấp đều đặn nhẹ nhàng.
Hoắc Dung Thành đi tới bên cạnh, bóng dáng cao to bao phủ thân hình người phụ nữ bên trong.
Nhìn chăm chú vài lần, mũi chân anh đưa ra phía trước, đá đá bắp chân cô.
“Đừng nghịch nữa, tôi… rất mệt…”
Gò má trắng nõn của cô khế ma sát lên sofa, giọng mũi dày đặc, âm thanh mềm mại như con mèo nhỏ đang làm nũng.
So với cô lúc bình thường rất khác.
Hầu kết Hoắc Dung Thành chuyển động, con ngươi khẽ híp, môi mỏng mím lại.
Sau đó, anh cúi người trực tiếp ôm ngang cô lên.
Sợi tóc xinh đẹp của người phụ nữ tán loạn, buông xuống trên không trung.
Bước chân anh hơi động, sợi tóc lướt nhẹ qua lồng ngực anh.
Nhẹ nhàng, hơi ngứa như đang được mèo nhỏ gãi vào lòng.
Cả người Hoắc Dung Thành kiêm nén run rẩy, anh nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt rất buồn bực, cảm giác như mình đang ở không lại tự tìm ngược.
Sáng sớm hôm sau.
Bảy giờ.
Chuông báo thức của điện thoại di động vang vọng khắp phòng, âm thanh rất lớn, chấn động điếc cả tai.
Tô Tú Song nằm ngủ như chết trên giường, rốt cuộc cũng động đậy, cô đưa tay tắt chuông báo thức.
Lưu luyến nằm trên giường khoảng năm phút mới ngồi dậy.
Lúc đứng lên, cô nhìn thấy mình còn ăn mặc quần áo ngày hôm qua thì sửng SỐI.
Không phải cô ngủ trên sofa ngoài phòng khách sao?
Sao có thể tỉnh lại từ trên giường?
Lẽ nào tối hôm qua Hoắc Dung Thành ôm cô trở vê phòng?
Chờ chút, tại sao có cảm giác loại suy nghĩ này rất đáng sợi Có điều, cũng có thể là Hoắc Dung Thành đột nhiên phát ra lương tâm, có lòng tốt muốn quay lại làm người, cho nên mới ôm cô về phòng.
Mới vừa ngồi vào phòng ăn, Hoắc Dung Thành cũng đã đi xuống lầu.
Áo sơ mi trắng, quần đen dài, đẹp trai cực kỳ, toàn thân tản ra sự quyến rũ thuộc về một người đàn ông trưởng thành chín chắn.
Bữa sáng là do nhà bếp làm, vừa ngon lại vừa phong phú, mọi thứ rất đầy đủ.
Anh lạnh lùng đảo mắt nhìn qua, không muốn ăn, chỉ bưng lên một cốc cà phê đen, hơi mím môi xem báo.
Bầu không khí lập tức lạnh xuống.
Dù sao hơi thở của người đàn ông quá mạnh mẽ.
Tô Tú Song ngẩng đầu nhìn anh, bĩu môi một cái. Người đàn ông có tật xấu, sáng sớm không ăn, vậy mà buổi tối còn có thể mạnh mẽ hành hạ cô!